Tông Phác nhìn ánh trăng đáp xuống lòng bàn tay mình, những ngón tay dài hơi cong lại.
Trước mắt là hoa lâm trống rỗng.
Nàng vừa rồi còn ở trong lòng hắn, im lặng ôm thuần để mặc cho hắn dìu đi.
……….
“Hai vị ca ca, nếu hai người còn coi Đông Ngưng là muội muội, vậy thì đừng truy trách chuyện lúc trước nữa, cũng đừng bắt muội phải thành thân với Tông Phác.
Tông Phác, ta sẽ không gả cho ngươi”
“Đông Ngưng, muội bị bệnh rồi, để ta đưa muội vào nhà.
Tông Phác, chờ ta ở bờ ôn tuyền”
Tông Phác nhớ lại lúc Thượng Quan Kinh Hồng nâng nàng đang quỳ trên đất đứng dậy, hắn và nàng có nhìn thoáng qua nhau một cái.
Trong mắt nàng lúc đó không có hận, chỉ có nhẹ nhàng và hờ hững.
Trầm Thanh Linh đang nhíu mi nhìn lại đây, hắn vốn định nhìn lại xem nàng muốn nói cái gì với hắn, nhưng cuối cùng lại không làm gì cả, một cái chớp mắt, người hắn giống như bị rút đi toàn bộ sức lực.
Có mùi rượu thoáng qua trong gió, hắn sực nhớ tới cái gì, lần nữa lôi ra chiếc khăn tay vừa rồi mới nhét vào trong ngực.
Siết chặt khăn trong tay, hắn thâm trầm cười, Tần Đông Ngưng, giữa chúng ta còn chưa có kết thúc.
*****
Bờ ôn tuyền.
“Nàng thế nào?”
Thời điểm khi Tông Phác đi tới, mọi người đều đang trầm mặc đứng bên bờ suối, ánh mắt phức tạp, Trữ vương đột nhiên đi đến hung hăng đấm vào mặt hắn một cái.
Hắn cũng không né tránh, cũng biết tránh không được, bỗng nhớ tới lời của nàng, Tông Phác, ta đã nói ngươi nên học võ đi cơ mà.
Hắn lau máu ở khóe miệng, Trữ vương đang định đánh nữa thì Trầm Thanh Linh đã lao ra chắn phía trước hắn, còn lão Thiết cùng Cảnh Bình thì tiến lên giữ chặt lấy Trữ vương.
“Ngươi tránh ra”
Có lẽ một tiếng này của hắn quá gay gắt, Trầm Thanh Linh sững người, sau đó mím môi tránh qua một bên.
Bội Lan nhỏ giọng nói: “Tông Phác, ngươi lần này thực sự rất đáng chết”
“Đúng vậy”, hắn cười đáp, đuôi mắt xẹt qua ngọn đèn dầu treo nơi gian nhà trúc, Trữ vương cười lạnh, Cảnh Bình thấy Trữ vương có lẽ sẽ không động thủ nữa, liền liếc nhìn lão Thiết một cái, hai người đồng thời thối lui.
Tông Phác tuy biết, chỉ cần có Thượng Quan Kinh Hồng ở đây thì Đông Ngưng sẽ không sao, nhưng vẫn sải bước đi đến gần gian nhà trúc.
Thượng Quan Kinh Hồng lại từ bên trong đi ra: “Tông Phác, muội ấy ngủ rồi, ngươi đừng đến làm phiền! Ta đã đáp ứng Đông Ngưng lần này không động thủ với ngươi, nhưng điều đó không có nghĩa là ta sẽ cho phép ngươi lại gần muội ấy.
Trừ phi một ngày nào đó chính miệng Đông Ngưng nói cho ta biết là mình nguyện ý để cho ngươi đến gần, nếu không thì ngươi cũng đừng trách sao ta không nể tình huynh đệ, ta tuyệt đối sẽ không nương tay”
Tông Phác câu thần cười: “Ngươi đánh chết ta cũng được, nhưng ta vẫn muốn vào nhìn nàng”
“Lão Tông, ngươi đừng chọc ta nổi điên! Lúc trước ta đã nói cái gì với ngươi? Ta đã nói nếu ngươi không thích Tiểu Yêu thì đừng có trêu chọc muội ấy, ngươi lại……………” Trữ vương hít sâu một hơi, nghiến răng nói: “Ngươi biết người quan trọng với Tiểu Yêu nhất là lão Bát, hiện nay nếu ngươi muốn muội ấy vui vẻ thì hãy tập trung suy nghĩ giải quyết việc phụ hoàng giao đãi cho lão Bát đi!”
Tông Phác nhắm chặt mắt lại, dừng cước bộ.
******
“Việc đó không còn đường cứu vãn nữa, Đông Ngưng rồi cũng phải ‘trở về’, còn Phương Kính thì hoặc là ‘mất tích’, hoặc là ‘đã chết đi’ ” Thượng Quan Kinh Hồng thản nhiên nhìn mặt nước.
“Lần này rất khó giải quyết, chúng ta không có đường nào để đi cả” Trữ vương nặng nề bước mấy bước, Tông Phác nhìn Thượng Quan Kinh Hồng: “Ngươi là người hiểu rõ tâm tư của thái tử nhất, trong suy nghĩ của mọi người thậm chí ngay cả hoàng thượng thì Phương Kính chẳng qua là đi tìm Đông Ngưng, còn ngươi đường đường là Duệ vương, hiện nay binh quyền còn nằm trong tay, dưới tay còn có thủ hạ, với nhân lực như thế muốn tìm người thì chẳng có gì là khó khăn cả.
Nếu vậy sau đó chúng ta không giao ra được Phương Kính thì hoàng thượng sẽ nghĩ thế nào? Khi còn bé các từng chơi đùa với nhau, hoàng thượng biết ngươi cũng biết thân phận thật của Phương Kính, biết ngươi chẳng mấy chốc liền đối với Thanh Linh thậm có hảo cảm.
Nếu chúng ta vẫn giữ nguyên kế hoạch là bịa ra cái tin Phương Kinh đã chết hoặc mất tích, đó đáng ra chính là kế nhất lao vĩnh dật, nhưng hiện tại đã bị thái tử phá hỏng, đến lúc đó nếu