Nàng mở cửa, ngoài cửa là Phương Minh dẫn theo người trực đêm đứng hầu.
Thượng Quan Kinh Hồng cứ năm ngày ba bận lại đem Tứ Đại với Mỹ Nhân nhét vào một góc nào đó cách xa nàng, nghĩ lại, không khỏi có chút buồn cười, giống như lần rời đi đầu tiên, giữa hai người đều không vui nhưng cũng không đến mức xung đột.
Hắn cũng không phái ai khác tới túc trực, lại trực tiếp phái Phương Minh, mà Phương Minh tốt xấu gì cũng là tổng quản vương phủ, người này…………
Nàng vừa mới chào Phương Minh, cửa phòng của Lang Lâm Linh bên cạnh cũng đã mở.
Có lẽ là nghe tiếng động bên chỗ nàng đi.
Kiều Sở thấy có hơi kỳ quái, người nọ đêm nay đi hành sự, lẽ ra hắn phải chuốc thuốc mê cho Lang Lâm Linh mới phải chứ, nhưng vì sao đêm nay lại không có?
Bên ngoài phòng của Lang Lâm Linh cũng có một đám nha hoàn túc trực, nàng đoán là ám vệ cải trang, nhìn thì có vẻ là bảo hộ, nhưng sự thật để là âm thầm giám sát.
Đã nhiều ngày không gặp, hôm nay nhìn sắc mặt Lang Lâm Linh có vẻ tiều tụy đi trông thấy, mi gian nặng trĩu, giống như đang suy nghĩ việc gì đó rất quan trọng, lúc này nàng ta chỉ thản nhiên nhìn nàng.
Trong lòng Kiều Sở đang rất thoải mái, hướng nàng ta gật gật đầu, lại hạ thấp người làm một cái lễ.
Lang Lâm Linh thấy nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không kiêu không nịnh, chỉ có vẻ như đang có chút kỳ quái, cau mày, nhưng cũng rất có khí độ gật đầu đáp lễ nàng, sau đó được tỳ nữ Hương Nhi ở bên cạnh dìu đỡ trở về phòng.
Lúc Lang Lâm Linh xoay người, Kiều Sở vô tình nhìn thấy trên tay nàng ta hình như đang nắm một mảnh giấy viết thư.
Đó là một nữ nhân thông minh trí tuệ cỡ nào, nhớ tới nàng từng bộc lộ tài năng trong ba đạo đề thi tuyển phi ngày ấy, Kiều Sở đột nhiên nghĩ, nếu không phải các nàng có chung một trượng phu thì xác thực đã có thể cùng nhau tán gẫu trò chuyện, có lẽ là sẽ rất thú vị đi.
*****
“Tiểu thư, thư Tương gia gửi cho người bên trong nói cái gì a?” Hương Nhi tò mò hỏi, xong lại bi phẫn nói: “Hiện tại con hồ ly Kiều phi kia lại có hài tử của gia, gia đối với nàng ta lại càng thêm yêu quý vài phần, còn đối với người lại………..Tương gia hẳn là phải rất tức giận”
Lang Lâm Linh thấy Hương Nhi vừa căm tức lại vừa hiếu kỳ, chỉ nhắm mắt đạm nói một câu “Gia gia”, sau đó thì im lặng, đem mảnh giấy trong tay đốt đi.
Nháy mắt chỉ còn sót lại tàn tro.
Trong thư có nhắc đến đại sự.
Gia gia nói, việc gửi thư cần phải giữ bí mật tuyệt đối.
Hương Nhi tuy là người thân thiết nhưng cuối cùng nàng vẫn không hé lộ ra cái gì.
Hương Nhi hơi nhíu mày, chỉ thấy hàng lông mi dày rậm của Lang Lâm Linh rủ xuống, tạo thành cái bóng u tối trên nước da xanh trắng của nàng.
******
Cùng Phương Minh đi một đường thông qua thư phòng, đối với việc vì sao Thượng Quan Kinh Hồng không hạ thuốc mê Lang Lâm Linh, Kiều Sở mặc dù thắc mắc nhưng cuối cùng không có hỏi nhiều.
Chuyện đó cũng chẳng liên quan gì tới nàng cả.
Nàng vốn là sợ Thượng Quan Kinh Hồng đang xử lý chuyện quan trọng cho nên Phương Minh sẽ không đưa nàng đến địa lao, nhưng Phương Minh lại bảo, những người khác thì không nói, nhưng gia yêu Kiều chủ tử, còn có cái gì mà Kiều chủ tử không được phép tham dự đâu a.
Nàng không nói gì, còn Phương Minh lại không ngừng thoáng nhìn nàng vài lần, ánh mắt có vẻ phức tạp.
“Phương thúc, nếu có cái gì cần nói thì thúc đừng ngại cứ nói thẳng với Kiều Sở đi”
Phương Minh trầm ngâm một lát, mới hạ giọng: “Có phải Kiều chủ tử phiền não vì việc vừa cãi nhau với gia hay không?”
“Ta và gia gia của thúc đến đến đi đi đều là như vậy, có cái gì mà phải phiền não đâu.
Chẳng qua là ta nhớ Đông Ngưng, bằng không cũng không phải phiền thúc đưa đi thế này” Kiều Sở nói xong cũng hạ giọng: “Phương thúc là người thân cận của Duệ vương, nói vậy thúc cũng đã biết là không bao lâu nữa ta sẽ rời đi rồi”
“Ân”
Chẳng biết sao Kiều Sở cảm thấy trong giọng nói của Phương Minh ẩn ẩn có tia run rẩy.
Nàng cũng không truy vấn, chỉ nói: “Phương thúc hãy bảo trọng, cũng nhờ Phương thúc thay Kiều Sở nói với Cảnh tiên sinh một lời bảo trọng.
Kiều Sở vẫn luôn được hai người thành tâm đối đãi, nhưng không có cách nào có thể báo đáp, duy nhất chỉ có thể nói