Một lát sau, Thượng Quan Kinh Hồng buông tay nàng ra.
Tay nàng đã không còn lạnh nữa.
Kiều Sở đột nhiên nhớ tới hôm qua sau khi hắn mang nàng trở về phòng, liền nắm lấy cổ tay nàng bắt mạch, nàng biết y thuật của hắn thế nào, vì thế rất thoải mái thừa nhận, nói, ta không bị gì cả.
Thượng Quan Kinh Hồng nhàn nhạt ném lại một câu “Ta biết”, sau đó liền rời khỏi phòng.
Nàng giật mình một lúc lâu.
Nàng cũng không nghi ngờ gì việc hắn phát hiện ra nàng giả bộ, nhưng vì sao còn muốn bắt mạch cho nàng?
Để da thịt chạm nhau sao?
Nàng vì cái ý niệm này mà cảm thật buồn cười, có chuyện đó được mới là lạ.
…………
Không lâu sau, hoàng đế cùng hoàng hậu và chúng phi đã có mặt.
Kiều Sở để ý đến Lang hậu không giống như Lang Lâm Linh, khí sắc có vẻ tốt hơn trước rất nhiều, nàng cảm thấy hơi kỳ quái.
Sau màn nâng cốc chúc tụng phi thường náo nhiệt, Thuần Phong trình lên công văn ký hòa ước, không giống như thông lệ là trình lên ở triều đường mà là ngay tại bữa tiệc này, rồi tiếp sau đó là định ra hôn sự giữa Hạ vương và Ngân Bình công chúa.
Hạ vương và Ngân Bình công chúa đi ra giữa điện, cảm tạ hoàng ân.
Chúng thần đồng loạt chúc tụng.
Lòng Kiều Sở lại sinh chút khó hiểu, thấy tiểu Cửu nhi đang ngồi trong lòng Trang phi nhìn nàng nháy mắt vài cái, nàng đã nhiều ngày không thấy nó nên cũng vài lần nhìn nó cười, lại phát hiện Trang phi có vẻ không được vui, mi gian có vẻ tối tăm, vốn Hạ vương đính hôn, mà đối phương lại là công chúa của một nước thì người làm mẫu phi như này phải vui mừng mới đúng chứ.
Thật không biết trong cung lại xảy ra chuyện gì rồi.
Hạ vương đang chuẩn bị quay về chỗ ngồi, lúc này, Thượng Quan Kinh Hồng lại giơ chén rượu đứng lên, cười nói: “Chúc mừng đại hỉ của Cửu đệ”
Hạ vương tiến lại, gật đầu cảm tạ.
Nàng an vị ngồi ở bên cạnh Thượng Quan Kinh Hồng, khi Hạ vương đến gần, ánh mắt hai người có hơi chạm vào nhau, sau đó rất nhanh đồng thời dời đi, nàng mặt mày thản nhiên, còn hắn cũng thản nhiên dìu Ngân Bình đang e thẹn trở về chỗ ngồi.
Trong lòng Kiều Sở có một cỗ cảm giác khó nói rõ thành lời, nhớ tới buổi sáng ngày hôm qua, ở trước cửa Duệ vương phủ bỗng xuất hiện một bà lão rao bán đồ ăn vặt của Bắc địa, có lẽ là vì biết ở trong phủ có một vị Vương phi được sủng ái đến từ Bắc địa.
Người gác cổng thấy thế liền nói cho Phương Minh, Phương Minh lại biết Thượng Quan Kinh Hồng đang thượng triều chưa hồi phủ, vì thế liền đưa bà lão kia vào phủ muốn khiến Kiều Sở vui lên một chút, nếu Thượng Quan Kinh Hồng có ở đó chỉ sợ là hắn không đồng ý.
Phương ngữ ở Bắc địa thì ở Đông Lăng này người biết rất ít.
Kiều Sở đã nhận được một mật tín từ trong tay bà lão kia, mới biết được dụng tâm của Hạ vương.
Hắn vì không muốn bị người khác nghi ngờ, cho nên mới tìm một người sống ở Bắc địa tới đây, nhân lúc Thượng Quan Kinh Hồng không có trong phủ mà giúp hắn truyền thư cho nàng.
Nội dung trong thư chỉ viết đúng ba chữ, ngươi khỏe không.
Lạc khoản đề Nguyên Bảo.
Nguyên Bảo vốn là đã bị Thượng Quan Kinh Hồng đem về phủ, nhưng nhân lúc nửa đêm nó đã trốn thoát ra ngoài, rồi chạy đi đâu không rõ, hết thảy giờ đã là cảnh còn người mất.
Nàng biết hắn sắp thành thân.
Ngày đó khi cùng Đông Ngưng tâm sự, Đông Ngưng đã nói cho nàng nghe sơ qua một số đại sự trong cung.
Nàng khi đó không phúc đáp lại hắn.
Thẳng cho tới sau chuyện thanh bào hôm qua, Phương Minh nói cho nàng biết bà lão bán hàng kia ước chừng là biết có lợi lộc cho nên lại xuất hiện, nàng suy nghĩ một chút sau đó đến thư phòng hỏi ý Thượng Quan Kinh Hồng rồi mới để Phương Minh dẫn bà lão kia vào, gửi thư trả lời Hạ vương.
Hết thảy mọi việc đều xảy ra trong im lặng……
Sau khi kính rượu xong, Thượng Quan Kinh Hồng ngồi xuống, nhàn nhạt liếc nàng một cái, Kiều Sở liền biết là hắn cố ý, muốn nhắc nhở nàng là Thượng Quan Kinh Thông bây giờ đã có thê thất.
Trong lòng nàng rất căng thẳng, quả thật là cũng có chút phiền muộn.
Đúng lúc này bỗng nghe Thái Trữ công chúa cười nói, yến hội lần trước không có cơ hội, nên lần này đặc biệt dâng lên lễ vật bồi tội với Duệ vương.
Ý nàng chính là chuyện Thuần Phong mạo phạm.
Thượng Quan Kinh Hồng đứng lên cảm tạ, Thái Trữ sai người dâng lên mấy hộp gấm giao cho Phương Minh đứng tùy thị sau lưng Thượng Quan Kinh Hồng, còn bản thân thì bước ra khỏi chỗ ngồi tiến đến, tháo chiếc khăn lụa nhìn tựa tựa như khăn của người Mông