Kiều Sở đứng một bên xem trò vui, nhưng việc Trầm Thanh Linh mang gương mặt của nàng khiến cho nàng thật sự khó chịu, nàng nhất định phải nghĩ cách để biết được người này rốt cuộc là ai, vì thế không lập tức bỏ đi, vẫn còn muốn đứng quan sát thêm chút nữa.
Lão bản nương thì đã bị dọa cho run rẩy đứng nép vào một góc, nàng còn đang cảm thấy kỳ lạ là vì sao Phương Minh không lên tiếng, nhưng đảo mắt nhìn mới phát hiện ra Phương Minh đã biến mất từ lúc nào.
Lại nhìn hai nữ nhân cùng sự tình phức tạp trước mắt, đột nhiên có cái gì xẹt qua trong đầu nàng.
Lang Lâm Linh thấy Trầm Thanh Linh vẫn đứng tại chỗ, chỉ thản nhiên nhìn, lạnh lùng cười, nói: “Hải Lam muội muội, còn nhớ rõ giáo huấn gia nô Lang gia chúng ta hay không.
Nô tỳ thì phải làm đúng bổn phận của nô tỳ, nô tỳ bất tuân, chủ tử phải có trách nhiệm.
Nha đầu của muội đã không được giáo huấn đến nơi đến chốn, muội muội nên cẩn thận dạy dỗ lại đi.
Gia dạo gần đây không giống như lúc trước, chính sự rất bận rộn, đừng để chuyện gì làm ảnh hưởng không tốt đến gia”
“Tỷ tỷ nói rất phải, cũng vì nha đầu này đã theo muội từ nhỏ, không sống ở Lang gia cho nên không biết những quy củ nào cần phải tuân thủ, vả lại vừa rồi nàng cũng không có làm gì sai trái lắm, chỉ là không cẩn thận va chạm tỷ tỷ, tỷ tỷ chớ giận” Trầm Thanh Linh không kiêu ngạo không siểm nịnh hạ thấp người nói.
“Muội muội,” Lang Lâm Linh nhẹ giọng gọi, bỗng tiến từng bước đến gần Trầm Thanh Linh, Trầm Thanh Linh cũng khẽ đáp lại một tiếng, Lang Lâm Linh đã bất ngờ giơ tay hướng trên mặt nàng mà đánh.
Nhưng nha đầu của Trầm Thanh Linh nhanh tay lẹ mắt, đã lập tức bắt lấy cổ tay của Lang Lâm Linh.
Nha đầu đó nguyên là ám vệ đã được Thượng Quan Kinh Hồng huấn luyện từ nhỏ, ám thị ở xung quanh phủ thái tử âm thầm bảo vệ Trầm Thanh Linh, cùng Trầm Thanh Linh có quan hệ không phải là nhỏ, lại thêm từ xưa đã được Thượng Quan Kinh Hồng căn dặn là cho dù gặp bất cứ chuyện gì cũng phải bảo hộ chủ tử, vì thế lúc này cho dù đã ra bên ngoài, nhưng ý chí vẫn giống như trước.
“A Tú, buông tay!”
Trầm Thanh Linh ra lệnh, nàng tuy là vì chuyện sinh nhật mà đau lòng, nhưng gắng nhịn xuống, nàng nhất định phải đoạt lại Thượng Quan Kinh Hồng từ trong tay Kiều Sở.
Về phần đối với Lang Lâm Linh, tuy biết đây là một nhân vật lợi hại, nhưng về sau nếu nàng đã xác định là sẽ sống ở đây, nếu tỏ ra yếu thế thì sẽ dễ bị Lang Lâm Linh ức hiếp, chi bằng là đối đầu ra mặt.
Nàng biết tâm Thượng Quan Kinh Hồng hiện giờ vì cảm thấy mắc nợ Kiều Sở mà lay động, nên mới ngộ nhận mà coi trọng Kiều Sở hơn nàng, nhưng vẫn còn nhiều thời gian để cho hắn nhận ra.
Mà Lang Lâm Linh tuy là có Lang gia để cậy vào nhưng so ra thì không thể quan trọng bằng nàng.
A Tú thấy Trầm Thanh Linh không có ý sai bảo gì, có điều chính mình đi theo nàng đã lâu cho nên liền hiểu được tâm tư của nàng, cổ tay run lên, thẳng tắp gạt Lang Lâm Linh qua một bên, còn tay kia thì đem Hương Nhi đang giận đến đỏ mắt hung hăng đẩy ngã trên đất.
Lang Lâm Linh cũng ngã nhào xuống đất, giận đến phát run, nhưng nàng không giống những nữ tử tầm thường, vừa rồi vẫn luôn để ý tình huống trong sảnh, cho nên biết được Phương Minh đã chạy ra ngoài, mà khả năng lớn nhất là đi tìm Thượng Quan Kinh Hồng.
Nàng cũng không triệu gọi hộ vệ trong viện, trong lòng vội vàng tính toán, không biết là nên đợi Thượng Quan Kinh Hồng đến thay mình đòi cái công đạo hay là nên rời đi, đột nhiên trên tay ấm áo, nàng sửng sốt nhìn, đã thấy Kiều Sở đang dìu đỡ giúp nàng đứng dậy.
Kiều Sở giúp nàng ư? Sao có thể?
Chính lúc nàng đang nghi hoặc, liền nghe Kiều Sở nói: “Mỹ Nhân, bắt A Tú lại cho ta”
Trầm Thanh Linh kinh ngạc, xong lập tức cười lạnh: “Kiều phi làm vậy là có ý gì?”
“Cai quản trật tự.
Ta là người thô thiển cho nên không hiểu nha đầu nhà ai thì nên để nhà ai đến quản, nhưng đây là Duệ vương phủ, còn ta là Duệ vương sườn phi, chẳng lẽ không thể quản được chỉ một cái nha đầu hay sao!”
Nàng nói xong thoáng nhìn Mỹ Nhân, Mỹ Nhân giật mình, lập tức cười đáp: “Vâng!”
Nàng và Tứ Đại từ khi đến Duệ vương phủ