“Có tin tức gì không?”
“Bẩm gia, không có”
“Ừ, hẳn phải là như vậy rồi, nàng không phải kẻ ngốc, nàng vốn rất thông minh.
Ngũ ca, Thiết thúc, Cảnh Bình, các người hợp tác dẫn theo nhân lực tách ra làm bốn nhóm; thứ nhất, đuổi theo dọc đường; thứ hai, là lục soát trong thành, nếu quả thực nàng vẫn còn ở trong thành, ta muốn nàng phải bất an mà có hành động; thứ ba, âm thầm kiểm tra các trang viện, ta biết Triêu Ca rộng lớn, không dễ dàng tìm chút nào, nhưng đừng quá lo, đem toàn bộ ám vệ của ta đều gọi ra đi; thứ tư, phái người giám sát Hạ vương phủ”
“Vâng”
“Được”
“Mặt khác, Cảnh Bình, ngươi hãy giúp Đông Ngưng chọn ra một ám vệ để dịch dung thành Kiều Sở.
Chuyện Kiều Sở bỏ đi tuyệt đối không thể truyền vào trong cung được”
“Vâng, gia”
“Vâng, ca ca”
Mọi người ai cũng hiểu, việc này nếu lọt vào tai hoàng đế thì tất sẽ bị trọng phạt!
“Tông Phác, Hạ Hải Băng chưa hẳn đã biết được Linh là ai, nhưng đã nhìn thấu thuật dịch dung của nàng, hôm nay khi ta cẩn thận quan sát thì thấy thần sắc của hắn có điểm khác thường.
Ta vốn đã tính toán, nếu không thể lấy được tuyệt nhan đan từ trong tay mẫu thân của Kiều Mi, vậy liền để Linh tạm thời sống với thân phận hiện tại, đưa đến nơi khác thì không an toàn, mà cũng không cần phải khổ cực sống dưới địa lao.
Chính là, chuyện tuyệt nhan đan này hiện giờ ta tạm thời không thể xử lý được, mà nghĩa phụ của ngươi mặc dù ủng hộ Cửu đệ, nhưng đối với ta cũng rất tốt, chuyện Lâm cô nương, ngươi liền thay ta chuyển lời nói, coi như là ta mắc nợ hắn lần này”
“Được, ta sẽ lập tức lo liệu”
“Gia…..”
“Lão Bát”
“Đi đi”
Thượng Quan Kinh Hồng ngồi giữa thư phòng, ánh mắt hờ hững, thanh âm thực bình tĩnh, nhưng lại khiến cho cõi lòng người nghe phải rét lạnh, cảm giác như đang chìm trong thời khắc biển êm sóng lặng trước khi trời nổi giông bão.
Mọi người muốn khuyên bảo hắn, nhưng Trữ vương nghiêm khắc nhìn lướt qua mọi người, ra hiệu bọn họ đừng nên nói gì vào lúc này, sau đó tất cả đều tán đi.
Biết là dù có khuyên thì cũng vô dụng.
Mặc dù Thượng Quan Kinh Hồng không nói gì, nhưng giờ khắc này ai cũng hiểu được, Kiều Sở ở trong lòng hắn đã sớm không đơn thuần chỉ là một sườn phi nữa.
Một phòng lại rơi vào yên tĩnh.
“Sao còn chưa đi?”
“Kinh Hồng, hãy để tất cả chuyện giữa ta và chàng cùng Kiều Sở qua hết đi được không, nếu đã yêu một người thì nên bao dung tất cả, ta không muốn làm chàng khó xử nữa, mấy ngày nay ta đã suy nghĩ rất nhiều, thậm chí ta còn nghĩ muốn thử cùng nàng ấy sống chung, nàng………..”
“Các người trước kia từng quen biết nhau? Thật sự là có tồn tại một thế giới khác, thứ đó nên lý giải như thế nào? Là người đại lục ư?”
Thanh Linh căn bản đang hơi nghẹn ngào, dịu dàng nói, nghe vậy lòng mạnh nhảy dựng, có thể nào hắn sẽ vì nữ tử kia là người dị giới mà càng thêm yêu nàng ta hay không? Là áy náy hay vẫn là mê luyến?
Rồi lại đột nhiên nghe Thượng Quan Kinh Hồng nói: “Nàng về nghỉ ngơi đi”
“Nếu như nàng ấy không trở về, vì kế hoạch, chàng có muốn ta đóng giả thân phận của nàng hay không?”
“Nàng muốn như thế?” Thượng Quan Kinh Hồng hỏi lại.
“Ta tất nhiên là không muốn, nhưng nếu chàng……..”
“Linh, nàng vẫn là Lâm gia tiểu thư thôi, về đi”
“Ta không đi”
Bàn tay chỉ vừa mới chạm vào ống tay áo của nam nhân thì hắn bỗng nhiên vươn tay ôm lấy nàng, người nàng rất nhanh liền nóng lên, sau đó Thượng Quan Kinh Hồng đặt nàng ngồi xuống ghế, hô hấp ấm nóng nặng nề phả lên trên mặt nàng: “Đêm nay đi lại nhiều, nàng cũng mệt mỏi rồi, muốn trở về phòng nghỉ ngơi hay nghỉ lại ở trong này đều được cả.
Nếu nàng không đi, vậy ta đi”
****
“Kinh Hồng……..”
“Ừm,”
Dưới ánh sáng chao đảo của ngọn đèn dầu hôn ám, Lang Lâm Linh gắng đè nén cơn xấu hổ e thẹn lẫn mong đợi thật lớn đang không ngừng dâng lên tự đáy lòng, cặp đùi trắng noãn mở ra gác lên tấm lưng của Thượng Quan Kinh Hồng, chờ đợi thời khắc choáng váng đạt tới đỉnh điểm cao trào…….
Nhưng Thượng Quan Kinh Hồng lại đột ngột bứt ra, ngồi dậy, phủ thêm ngoại bào, lại thay nàng chỉnh sửa lại quần áo cho chỉnh tề, rồi bước