“Chủ tử…”
Trong lúc nàng còn đang nghĩ ngợi, thình lình nghe thanh âm của Mỹ Nhân giống như từ bên ngoài truyền vào, nhưng sau đó lại lập tức im bặt.
Giờ này đáng ra Mỹ Nhân phải ngủ rồi mới phải chứ…….Nàng lại không thể nghe được kỹ, chỉ mơ hồ cảm thấy trong giọng nói kia ẩn ẩn có một tia khủng hoảng, lòng nàng căng thẳng, lập tức khoát thêm áo rời giường, lặng lẽ bước đến phía sau cánh cửa.
Cửa đột nhiên “cót két” một tiếng, bật mở ra.
****
Vài ngày sau, đêm khuya thanh vắng.
Trên đường lớn Triêu Ca vắng vẻ tựa hồ chỉ vang lên mỗi tiếng xe ngựa của bọn họ di chuyển.
Bên trong xe, Đông Ngưng vẫn còn cảm thấy bồn chồn bất an.
Mấy ngày nay, đêm nào Thượng Quan Kinh Hồng cũng đến tìm nàng uống rượu, nàng rất sợ phải dối diện với đôi mắt lợi hại như mắt chim ưng của hắn, cũng sợ phải nhìn thấy vẻ ủ dột sâu nặng trong đôi mắt đó.
Mặt nạ da người mà Kiều Sở dùng là do nàng làm, nên Thượng Quan Kinh Hồng sẽ truy tìm manh mối bắt đầu từ trên người nàng.
Nàng quả thực rất hối hận vì sao lúc đó không chịu nghe lời Kiều Sở mà đi theo luôn cho rồi.
Lúc ấy trong đầu chỉ có một ý nghĩ là muốn ở lại để thăm dò hướng đi của Thượng Quan Kinh Hồng, khi cần thiết sẽ nghĩ cách truyền tin cảnh báo cho Kiều Sở; thứ hai nữa cũng là để có thể đảm bảo Kiều Sở sẽ được an toàn, tạm thời sẽ không bị Lang Lâm Linh động tay động chân.
Thượng Quan Kinh Hồng chung quy vẫn thương yêu nàng, cho nên không hề trách cứ, thậm chí còn không hỏi nàng một câu nào, chỉ bảo nàng bồi hắn uống rượu.
Nhưng áp lực vô hình trên người hắn càng lúc càng khiến lòng nàng bất an, trong lúc uống rượu, hắn đã nói, tình cảnh hiện tại của Kiều Sở vô cùng nguy hiểm, hắn phải thật mau chóng tìm được nàng.
May mắn là Thượng Quan Kinh Hồng không biết là nàng biết nơi mà Kiều Sở đang ẩn nấp.
Bởi vì theo lý mà nói, nhằm đảm bảo an toàn, Kiều Sở hẳn là sẽ không đem hướng đi của mình nói ra cho bất kỳ ai, mà Thượng Quan Kinh Hồng còn không thể ngờ đến là cả Lang Lâm Linh cũng có nhúng tay vào.
Nàng muốn trở về Tần phủ.
Vốn Thượng Quan Kinh Hồng vẫn chưa báo lại cái tin “Phương Kính đã mất tích” cho hoàng đế, cũng chưa cho phép nàng “xuất hiện”, nên nàng vẫn phải ở lại Duệ vương phủ, nhưng đêm nay nàng thật sự là không thể chịu đựng được nữa, nàng thật sự không có cách nào để có thể tiếp tục đối diện với Thượng Quan Kinh Hồng.
Nàng sợ phải nhìn thấy ánh mắt ẩn nhẫn thống khổ của hắn, càng sợ hắn phát hiện nàng biết được chỗ ẩn nấp của Kiều Sở.
Nàng đã đưa ra đề nghị với Thượng Quan Kinh Hồng, nói nếu dịch dung thành tỳ nữ đi lên thì sẽ khó tránh khỏi phải chạm mặt Thanh Linh, nhưng ở địa lao mãi quả thực rất buồn chán, nên nàng muốn dịch dung đến phủ Trữ vương ở lại chơi vài ngày.
Nhưng Thượng Quan Kinh Hồng không đồng ý, bảo chỗ Trữ vương bên kia thì không được, vì mấy ngày nay bên đó đã xảy ra một vài chuyện.
Nàng hỏi hắn là chuyện gì, nhưng hắn sắc mặt ngưng lại, chỉ nói bọn họ nhất định sẽ xử lý ổn thỏa, hắn biết giữa nàng và Thanh Linh có hiềm khích, cho nên mới hỏi nàng có nguyện ý đến chỗ Tông Phác hay không.
Mấy ngày nay quả thực nàng không thấy Trữ vương với Bội Lan lại đây, nên cũng hiểu được chuyện bên kia có lẽ là rất khó giải quyết, nàng hơi do dự một lát mới đồng ý.
Nàng còn đang nghĩ ngợi, đột nhiên Tông Phác từ nãy giờ vẫn im lặng đọc sách ở bên cạnh, vươn tay kéo nàng vào trong lòng.
Nàng giật mình, ra sức giãy dụa: “Tông Phác, ngươi làm gì vậy, trước khi đi ngươi đã đáp ứng với ca ca ta thế nào ngươi quên rồi sao?”
Tông Phác thản nhiên đáp: “Ta sẽ không làm gì ngươi cả.
Nếu ngươi không chịu thì ta chẳng còn cách nào khác là phải đưa người trả về Duệ vương phủ”
Đông Ngưng khẽ cắn môi, ngừng giãy dụa.
Hắn ôm nàng, để nàng nép vào trước ngực hắn, còn hai cánh tay thì vòng ra trước người nàng cầm sách đọc, thỉnh thoảng còn thuận miệng nhẩm đọc thành tiếng, hô tức nóng hổi phả vào sau gáy, khiến cả người nàng phát run lên…….
****
Cùng thời điểm đó, trong thư phòng Duệ vương phủ.
Đông Ngưng vừa mới đi, Thượng Quan Kinh Hồng thu lại ánh mắt dán nơi cửa, tuy là bên ngoài vẫn có ám vệ canh gác, nhưng hắn vẫn dặn: “Đóng cửa đi”
Cảnh Thanh vốn đang đứng bên cạnh Cảnh Bình và Phương Minh, nghe vậy, liền vội vàng chạy đi đóng cửa.
“Đệ xác định?”
Câu hỏi này là phát ra từ miệng của nam nhân đang chậm rãi bước ra khỏi tấm bình phong, lại đúng là cái người mấy ngày nay đang bị mắc kẹt trong rắc rối_Trữ vương.
“Vốn chỉ là nghi ngờ, nhưng bây giờ thì đã