Độc này chỉ có Phượng Thanh đại phi mới có thuốc giải, Kiều Sở từng nói Mỹ Nhân trở về Bắc địa lấy giải dược, dựa vào thân thủ của Mỹ Nhân, trộm thuốc giải không phải là vấn đề.
Nhưng Mỹ Nhân lại nói chính mình có thể vận công chế trụ kịch độc, muốn theo nàng chờ hoàn thành trận tỷ thí mới quay về Bắc địa.
Nhưng lúc này nhìn nữ tử trước mắt, Kiều Sở lại biết, Mỹ Nhân vĩnh viễn cũng không thể quay trở về Bắc địa nữa rồi.
Nàng không dám chạm vào Mỹ Nhân, nàng không dám, nàng sợ Mỹ Nhân chết trong vòng tay nàng.
Trước kia cũng từng có một người chết trong vòng tay nàng.
“Chủ tử, người mau đi đi, ta nghỉ ngơi một chút khỏe rồi sẽ đuổi theo hai người”
Mỹ Nhân khẩn thiết nhìn nàng, vùng vẫy muốn thoát ra khỏi lòng ngực của Tứ Đại: “Ngươi còn sửng sờ ở đây làm cái gì, cùng chủ tử đi mau….Đi”
Tứ Đại nghẹn ngào nhìn Kiều Sở, Kiều Sở mạnh mẽ nhắm mắt lại, đứng lên: “Tứ Đại, ngươi ở đây giúp Mỹ Nhân, ta phải tiếp tục trận đấu”
Tứ Đại sửng sốt, giống như không thể tin lời Kiều Sở vừa nói, thật lâu sâu mới thấp giọng đáp: “Vâng”
Nhìn thấy Mỹ Nhân si ngốc nhìn theo bóng dáng của Kiều Sở, hai bàn tay nắm chặt tay mình, Tứ Đại cắn môi nói: “Mỹ Nhân, chủ tử nàng…….”
“Nàng không sai! Ngươi nếu……Nếu dám oán hận nàng, ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi.
Ta sắp chết rồi, nàng còn ở lại chỗ này làm cái gì? Duệ vương mới là nơi nàng phải đến.
Từ nay về sau ta, ta không thể bảo hộ nàng được nữa, ngươi thay ta…bảo hộ nàng”
Nhìn người quen thuộc trước mắt miệng mũi đầy máu, nữ tử này vốn võ công cao cường, tâm cao khí ngạo, mà giờ phút này sắp chết đi lại chật vật đến như vậy.
Tứ Đại muốn nói lời an ủi nàng, lại không nói nổi nửa lời, chỉ cảm thấy lực trên bàn tay đang nắm chặt tay mình càng lúc càng yếu đi, thanh âm lạnh lùng như trước nay vẫn không thay đổi, chỉ là lời nói càng lúc càng nhỏ dần…
Rốt cuộc, bàn tay nắm trên tay nàng cũng nhẹ nhàng buông xuống.
Tứ Đại khóc rống lên, lòng ngực lại bất chợt nhẹ bỗng, nàng sững sờ nhìn tử y nữ tử trước mặt mình, la lên: “Chủ tử!”
Kiều Sở không đáp lời nàng, ôm chặt