Giày tú lưu vân thêu kim tuyến, loại giày này sao có thể là của người bình thường?
Kiều Sở thuận theo ánh mắt nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy chủ nhân đôi giày đó là Hạ vương, sau lưng của hắn là Trữ vương cùng mấy vị hoàng tử khác, còn có đám người Phương Minh và lão Thiết.
Hạ vương cũng khẽ nhíu mày, nhìn lướt qua đám người.
Thanh âm vừa rồi tựa như giọng nói của Kinh Hồng, nhưng người vừa nói là ai, đã không thể nhận ra nữa.
Giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, Kiều Sở nắm thật chặt ống tay áo Hạ vương: “Xin ngươi hãy cứu nàng”
Tay áo Hạ vương dính vết máu, hắn chán ghét chau mày, lập tức cười lạnh nói: “Vốn còn tưởng ngươi là người thông minh, xem ra là không phải”
“Cửu đệ, chớ nói vậy” Trữ vương thở dài: “Kiều Sở cô nương, bất quá chỉ là một tỳ nữ mà thôi.
Hiện chúng ta đang muốn đến chỗ Bát đệ, cô nương tốt nhất là nên theo chúng ta đi thôi”
“Tạ ơn Trữ vương chỉ điểm” Kiều Sở cười nhẹ ra tiếng, nâng mắt đón nhận ánh mắt của hai người, nói: “Hoặc là không trở về, lần này, ta biết rõ ràng chính mình mất đi cái gì, nhưng ta dù phải trở về, cũng tuyệt đối không vứt bỏ hạ nhân của ta.
Ta đã bỏ qua nàng một lần rồi.”
Trữ vương lắc đầu, mỉm cười: “Đã sai một lần, hà tất phải tái sai?”
Kiều Sở cười khẽ: “Đã sai một lần, ngại gì tái sai?”
Trữ vương ngẩn ra.
Hạ vương trong mắt hiện lên vẻ bỡn cợt: “Miệng lưỡi cũng thật lợi hại!”
Kiều Sở không thèm để ý tới hắn nữa, đôi mắt khẩn cầu nhìn Trữ vương, Trữ vương than nhẹ, Kiều Sở hiểu được hắn cũng hơi động tâm, nhưng dù sao đây cũng không phải chuyện thường, nếu giúp nàng lúc này tất sẽ làm lỡ thời gian đến gặp Duệ vương.
Nàng còn đang muốn nói tiếp, Hạ vương lại nổi giận tàn nhẫn nói: “Ngươi cho là có thể cầu Ngũ ca ta? Được, ngươi nói không ngại sai thêm một lần nữa đúng không? Bổn vương thành toàn ngươi! Giầy của bổn