Hắn không nên đứng dậy.
Thôi Minh Sương kinh sợ, đã thấy một nữ tử vội vàng vạch đám đông chạy vào.
Cách vài bước, nàng kia đột ngột dừng bước, kinh ngạc nhìn về phía Thượng Quan Kinh Hồng.
Sau đó, nàng lại nhìn thấy có người thay đổi sắc mặt, chính là thái tử.
“Kiều phi?”
Cũng không biết là ai vừa nói, lòng nàng bỗng nhiên chấn động, nguyên lai bộ dáng của Kiều phi chính là như thế này ư.
Một thân y phục màu lam, búi tóc giản sơ, chỉ cài hai ba chiếc trâm cài đầu, lông mày như sương khói, trên mặt thậm chí còn mang vẻ tái nhợt không khỏe, duy chỉ có một đôi mắt là trong suốt lấp lánh đến dị thường.
Trên gò má phải còn có một vết sẹo.
Đạo vết sẹo kia còn xấu xí hơn cả vết sẹo trên mặt nàng gấp nhiều lần, mà nàng ấy dung mạo cũng không tính là xinh đẹp, mang theo vết sẹo kia nữa thật khiến cho nàng thoạt nhìn trông có hơi xấu xí.
Có lẽ vì vậy mà khiến cho người ta phải tò mò đánh giá, còn có người giễu cợt châm chọc.
Nhất thời đám người đang ẩu đả đều đình chỉ động tác.
Thôi Minh Sương không tự chủ được nhìn về phía Thượng Quan Kinh Hồng, lại thấy ánh sáng trong mắt hắn vừa rồi mới lóe lên rất nhanh đã ảm đạm đi, hắn phủ tay trước ngực, lạnh lùng nói: “Hồi phủ đi”
………..
Hắn còn tưởng nàng là Kiều Sở giả sao.
Ba ngày nay nàng gấp rút chạy về, chưa từng nghĩ đến bọn họ sẽ tái kiến trong cái tình cảnh như vậy, cho dù đã nghe lão Thiết nói tình hình của gia đang vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng nàng thật không nghĩ đến hắn lại có thể để mặc cho người khác tùy ý bắt nạt như thế.
Nàng thoáng nhìn Thôi Minh Sương, mặc dù liều mạng kiềm nén, nhưng vẫn không ngăn được từng giọt lệ lăn dài xuống má, nàng đăm đăm nhìn hắn, nhẹ nhàng cười đáp: “Không, ta không về, bởi vì một mình ta thì sẽ không thể học được cách trồng hoa nuôi cây cỏ”
Thượng Quan Kinh Hồng vốn đang cúi người ho rũ rượi, nghe vậy liền ngẩng phắt đầu, vẻ u ám trong mắt giống như bị cái gì đó xé toạc đi, lộ ra một cỗ ánh sáng bùng lên như ngọn lửa.
Thôi Minh Sương không rõ tại sao đáy lòng mình lại sinh ra một cỗ bi thương vô hạn, tựa hồ như đã hiểu ra thứ gì đó, nhưng tựa hồ như vẫn hoàn toàn không hiểu.
Chỉ có thể kinh ngạc nhìn Thượng Quan Kinh Hồng vội dùng ống tay áo dùng sức lau lau đi máu đen che tầm mắt, rồi lại bất động không nhúc nhích nhìn chằm chằm Kiều Sở như thợ săn đang nhìn vào con mồi, tựa như hắn không hề quen biết nàng ấy.
Thuần Phong chẳng cần nhìn đến ánh mắt có chút tàn khốc mà thái tử truyền đạt cho hắn, bởi ngay từ lúc nhìn thấy Kiều Sở thì sắc mặt hắn đã sớm chìm xuống, lúc này lập tức sai người đi bắt Kiều Sở.
Kiều Sở vốn đang định đi đến đỡ lấy Thượng Quan Kinh Hồng, nhưng bất chợt có hai gã nam tử người Tây Hạ thân thủ đột nhiên chộp về hướng nàng, nàng cả kinh, đang muốn hô gọi Mỹ Nhân, nhưng trước mắt đã thấy tay áo thanh bào vung lên, hai cái người kia liền bị chưởng lực hất văng ra xa mấy trượng rơi xuống trong đám người.
Trong đám đông lập tức có người kinh sợ thét lên.
Lực đạo kia phải nói là rất lớn, nói cách khác là mấy gã nam tử Tây Hạ này so với kết cục của gã sai vặt kia còn thê thảm hơn rất nhiều.
Hai người kia vừa rơi xuống đất thì miệng đã thổ huyết, máu tươi phun ra văng tung tóe khắp người, nhúc nhích được một tí rồi sau đó hết đường động đậy, trước mắt thật khó nói rõ là sống hay là chết.
Lần kinh động này thật khiến cho mọi người, ngay cả Thôi Minh Sương đều phải dùng vẻ mặt khó tin quay lại nhìn nam nhân đang đứng bên cạnh Kiều Sở.
Trước đó rõ ràng là hắn đến một chút khí lực cũng không có, nhưng như thế nào lại có thể………
Thượng Quan Kinh Hồng vận lực khiến vết thương đã nặng lại càng thêm nặng, phun ra một búng máu, thân mình cũng khẽ lay động, hắn dạng hai chân ra cố trụ vững lại thân thể, ngưng mắt nhìn nàng một cái, sau đó khi nhìn lại Kiều Sở thì trong mắt đã trở nên lãnh mạc, hé môi, lạnh lùng nói ra một chữ: “Cút”.
Bốn phía nháy mắt im bặt, cổ họng mọi người như bị cái gì bóp nghẹn, tầm mắt đều dừng lại trên người bọn họ.
Sống mũi Kiều Sở cay cay, ngược lại tiến lên từng bước, kề sát vào Thượng Quan Kinh Hồng, gần đến nỗi chóp mũi của nàng cơ hồ chạm vào y phục của hắn,