Nàng tự nhận mình cũng không phải người mau nước mắt, nhưng nghe hắn nói vậy thì vẫn thật mạnh chấn động, mỉm cười, nước mắt lại lần nữa trào ra.
Nàng cắn môi, gật gật đầu.
Yêu hay là không yêu, hận thì nên như thế nào hận, nàng đã sớm không thể nói rõ nữa, cũng xem như là nghĩ không ra.
Lúc quay về, trong lòng nàng chỉ có một ý niệm, đó là nhân sinh không sợ vô thường, chỉ sợ có điều phải nuối tiếc.
“Sửu bát quái” Thượng Quan Kinh Hồng có hơi thô lỗ chà lau nước mắt trên mặt nàng, tuy thấp giọng mắng, nhưng không thể giấu được trong mắt vẻ mừng rỡ như điên, lại thấy nàng đang nhìn chằm chằm mình, hắn liền rủ mi mắt xuống khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Kiều Sở cũng học theo hắn hừ nhẹ, tay không đi lau mồ hôi trộn lẫn với máu trên người hắn, Thượng Quan Kinh Hồng bỗng buông tay nàng, trầm giọng nói: “Không phải đang khó chịu trong người sao?”
Kiều Sở ngẩn ra, mà hắn đã bế bổng nàng lên, lại tiếp tục nghe hắn hừ thêm môt cái nữa, nàng liền hiểu được tất đã động đến vết thương, chỉ vừa mới nói được một câu “Chàng thả ta xuống đi, ta tự đi được”, thì dưới chân hắn đã điểm một cái, dĩ nhiên ôm cả nàng cùng nhảy lên ngồi ở phía trước thùng xe ngựa.
Kiều Sở còn chưa kịp phản ứng, hắn đã một tay ôm lấy nàng, một tay giữ chặt dây cương thúc xe ngựa chạy đi.
“Thôi cô nương nàng…………”
“Không việc gì”
“Ai sẽ cứu nàng?”
“Hoàng…..đế”
“Sao có thể? Chàng nói vậy là sao?”
“Theo mặt chữ.
Ta nói, đêm nay, chỉ có nàng mới là ngoài ý muốn của ta, trí mạng ngoài ý muốn……..”
“A…………”
Thanh âm của nàng rất nhanh bị bụi đất tung mù mịt che lấp.
*****
Ba bóng người từ trong góc tường bước ra.
Là lão Thiết và Tứ Đại, Mỹ Nhân.
Mỹ Nhân trầm tư, nói: “Ân, Thiết…..thúc, ta hiểu vì sao vừa rồi thúc không cho ta ra ngoài hỗ trợ”
“Nhưng vạn nhất Thượng Quan……Duệ vương không khống chế được hai gã Tây Hạ kia thì thế nào?” Tứ Đại nhìn theo chiếc xe ngựa biến mất ở góc đường, nói nhỏ.
Lão Thiết nhẹ giọng: “Tuy gia đang bệnh nặng, nhưng với võ công của hắn thì đám người kia chẳng tính là gì, chẳng qua là hắn theo bản năng không đánh trả đó thôi………Có lẽ vì tận sâu trong đáy lòng hắn đã không hề có ý định sẽ đánh trả”
Tứ Đại vẫn có chút không cam lòng cắn cắn môi, nàng thật sự vẫn không muốn Kiều Sở quay về, Mỹ Nhân vỗ vai nàng: “Chủ tử vui là được rồi”
Mỹ Nhân nói xong lại nhìn về đại môn của Thiên Hương các.
Đám đông vẫn còn chưa giải tán.
Bởi vì Thượng Quan Kinh Hồng đã không có ý định tranh giành nữa cho nên Thuần Phong cũng không có lý do gì để tiếp tục động thủ, thần sắc hắn âm trầm, bên cạnh hắn, Thái Trữ cũng mím chặt môi.
Thái tử mị mâu cười nhạt, trong mắt xẹt qua một tia ngoan chí.
Thôi Minh Sương đang kinh ngạc nhìn phương hướng chiếc xe ngựa vừa biến mất, đột nhiên bị Thuần Phong hung hăng kéo vào trong lòng.
Mỹ Nhân mặc dù cảm thấy nàng ta đáng thương, nhưng tầm mắt lại bị một tử y nam tử đứng xen lẫn trong đám người thu hút, người nọ bộ dáng cũng không phải xuất chúng, hai mắt trong suốt ấm áp, nhưng kỳ quái chính là mới vừa rồi khi ba người bọn họ ẩn thân sau đám người, khẩn trương theo dõi tình huống xảy ra ở phía trước, thời điểm khi người Tây Hạ muốn bắt lấy Kiều Sở, lão Thiết lại ngăn nàng động thủ, nàng lại biết lão Thiết là người lão luyện tất sẽ không nhìn sai, vì thế mới hơi thả tâm, cũng chính lúc đó nàng mới chú ý đến nam tử này.
Lúc ấy, nam tử đứng phía trước bọn họ, cũng như bao người khác đứng xem náo nhiệt, nhưng trong tay hắn lại thủ sẵn nửa thanh đũa, tựa hồ tùy thời sẽ xuất thủ tương trợ, có điều sau đó nhìn thấy Thượng Quan Kinh Hồng hất văng hai người kia đi, hắn mới không có động tĩnh gì.
Hắn là ai? Vì sao lại có ý muốn xuất thủ tương trợ cho một người đã thất sủng như Duệ vương?
Nàng chính đang nghi ngờ, thình lình nghe Tứ Đại thở dài nói: “Thôi cô nương kia phải làm sao bây giờ?”
Lão