Giờ ngọ hôm sau ở phủ thái tử nghênh đón hai sự kiện.
Một là về hôn sự của Cửu hoàng tử Hạ vương, ngày tiến hành đã được ấn định, hôm nay theo lệ liền có thánh chỉ tới truyền báo.
Thời gian là vào năm ngày sau.
Còn hai chính là Duệ vương và Duệ vương phi lại thần bí tới chơi.
Đây là điều mà Kiều Mi không thể nào ngờ đến được.
Thời điểm cùng Thượng Quan Kinh Hồng và Kiều Sở chạm mặt ở đại sảnh, trong lúc Thượng Quan Kinh Hạo mâu hàm ý cười hời hợt đánh giá hai người bọn họ thì đầu óc nàng đã có chút mờ mịt.
Cứ nhìn theo cử chỉ là biết ắt hẳn là Kiều Sở rất được Thượng Quan Kinh Hồng sủng ái, nàng trông Kiều Sở tốt như vậy.
Nàng quả thật không thể lý giải nổi tâm tình của chính mình lúc này.
Nàng từ nhỏ đã là người kiêu ngạo, luôn nghĩ rằng chỉ có người tài giỏi nhất mới xứng đáng với nàng.
Nhưng hồi tưởng lại những việc đã xảy ra từ khi nàng đến Triêu Ca, qua những lần chạm mặt ngắn ngủi, nàng thế nhưng lại đối với hắn nảy sinh cảm giác khác thường, đặc biệt cảm giác đó lại càng thêm mãnh liệt từ sau khi nàng từ vách núi ở bãi săn trở về……..
Cho dù hiện tại hắn đã là hoàn toàn vô vọng hay còn có cơ hội tái khởi nữa hay không.
Nguyên lai sự việc đã sớm được ấn định như thế.
Nguyên lai người năm đó đến Bắc địa chính là hắn.
Nàng tổng vẫn luôn hy vọng phu quân của mình sẽ là người đứng ở vị trí cao nhất thiên hạ.
Mà nay, nàng mặc dù đối với hắn có tình, nhưng tình cảnh của hắn quả thật không khỏi khiến cho người ta phải e ngại.
Nhất là sau khi ăn một cái tát của Thượng Quan Kinh Hạo, nàng càng hiểu được quyền lực quan trọng đến mức nào, Thượng Quan Kinh Hạo là thiên chi kiêu tử, vui cười giận mắng, cũng chỉ bởi vì hắn có quyền lực trong tay.
Nhưng nàng vẫn không thể nhịn được động tâm đối với Thượng Quan Kinh Hồng, cũng càng thêm oán hận Kiều Sở.
Mà nghe ngữ khí của Thượng Quan Kinh Hạo thì có lẽ Thượng Quan Kinh Hồng cũng không biết người năm đó cứu hắn trong Văn lâu rốt cuộc là ai.
Cho nên trong lòng Thượng Quan Kinh Hồng, nàng vẫn luôn có một vị trí đặc biệt.
Vài lần tiếp xúc với hắn, hắn đều đối đãi với nàng rất ôn nhu.
Huống chi người năm đó bầu bạn bên hắn mấy tháng ở Bắc địa vốn chính là nàng chứ không phải Kiều Sở.
Nhưng lúc này nàng nên làm thế nào.
Nàng thì đã thành thân, còn hắn thì tiền đồ ảm đạm.
Chính lúc nàng đang một đống hỗn độn suy nghĩ, bên tai nghe Thượng Quan Kinh Hạo nhấp trà cười hỏi: “Hôm nay Bát đệ cùng….Kiều phi đại giá tới đây, không biết là có điều gì muốn chỉ giáo?”
Thượng Quan Kinh Hồng cũng nhẹ nhàng cười, giống như thâm cừu trước đây nay đã mất đại hận: “Là vì Kiều Sở bỗng nói nhớ Thái tử phi cho nên thần đệ mới đưa nàng tới chơi.
Dù sao tỷ muội hai người xuất thân từ một nhà, mà ngày thường cơ hội gặp mặt lại không được nhiều cho lắm”
“Ân, hẳn là vậy” Khóe miệng Thượng Quan Kinh Hạo nhếch lên, ánh mắt chậm rãi rơi xuống trên người Kiều Sở.
Nói cho cùng thì công phu nhẫn nhịn của Kiều Sở vốn không thể nào mà giỏi cho bằng Thượng Quan Kinh Hồng được, hơn nữa Thượng Quan Kinh Hạo cùng thái tử phủ gợi lại cho nàng đoạn hồi ức kinh hoàng, vì thế nếu không phải là có lý do thì Kiều Sở hôm nay tuyệt đối sẽ không đến phủ thái tử này làm cái gì.
Nàng lập tức lảng tránh ánh mắt của Thượng Quan Kinh Hạo, nhìn Kiều Mi nói: “Tỷ tỷ, những chuyện mà gia cùng thái tử gia nói đều không phải là chuyện mà nữ nhi chúng ta có thể hiểu được, chi bằng tỷ muội chúng ta lánh ra ngoài đi dạo tâm sự vài câu có được không?”
Kiều Mi biết ánh mắt nửa tà nịnh của Thượng Quan Kinh Hạo thủy chung vẫn dán trên mặt Kiều Sở, trong lòng nàng cười lạnh, lại biết vô sự bất đăng tam bảo điện (không có việc thì cũng chẳng đến làm gì), cũng không biết việc này rốt cuộc là dừng trên đầu mình hay là Thượng Quan Kinh Hạo, vì thế liền đáp ứng: “Như thế rất tốt”
Kiều Sở cười, tùy theo liếc nhìn Thượng Quan Kinh Hồng một cái, Thượng Quan Kinh Hồng gật đầu cười khẽ: “Đi đi, ta ở chỗ này chờ nàng, phủ Nhị ca thủ vệ sâm nghiêm, nàng cũng không việc gì phải sợ, ở trong này nàng tuyệt đối sẽ được an toàn”
Hắn nói xong thản nhiên nhìn Thượng Quan Kinh Hạo: “Thần