Mẫu thân, nữ nhi có chuyện cấp bách cần dùng Tuyệt nhan đan.
Mi biết dược này trân quý, ở chỗ mẫu thân lại không còn, cần phải lấy ở chỗ di nương, mà bộ lạc của di nương ở xa, qua lại mất nhiều thời gian, duy cầu mẫu thân cố gắng nội trong bảy tám ngày nghĩ cách đưa được dược đến Duệ vương phủ, sự việc không thể trì hoãn.
Chữ bên trong phong thư là dùng một loại cổ ngữ đã thất truyền ở Bắc địa mà viết, trong dân gian đã chẳng có mấy ai đọc được.
Nhưng ít, không có nghĩa là không có.
Nam nhân mâu quang lợi hại như mắt chim ưng, ở bên cạnh, có một nam nhân khác tay nâng đốm hỏa nhỏ, đem nội dung tín thư đọc lên, sau đó lại lần nữa cuộn tín thư lại buộc vào chân hắc điểu.
Con hắc điểu vừa rồi bị bắn rớt lúc này đang tỉnh lại.
Nam nhân túm lấy con hắc điểu tung lên, hắc điểu lại lần nữa lao vào trong bóng đêm.
Trong đêm đen canh ba tối đen như mực, hết thảy những chuyện vừa rồi xảy ra lặng lẽ tựa như cánh hoa rơi không chút tiếng động.
……….
Kiều Mi ngủ đến gần buổi trưa ngày hôm sau mới tỉnh dậy.
Nàng tinh thần không yên ngồi ở trước gương đồng để nha hoàn ở một bên hầu hạ.
Hôm nay trong sân viện của nàng đột nhiên có thêm rất nhiều hộ vệ.
Đột nhiên, cửa phòng nàng “két” một tiếng bị đẩy ra, khiến Kiều Mi giật mình, trâm hoa trong tay hoảng rơi xuống đất.
Nàng thân là thái tử phi, ai lại lớn mật dám tự tiện xông vào như thế, còn không phải Thượng Quan Kinh Hạo thì là ai?
Thượng Quan Kinh Hạo thản nhiên nhìn nàng, trong mắt hàm ý cười.
Kiều Mi sợ nhất chính là nụ cười đó của hắn, nụ cười tưởng chừng như vô hại của nam nhân này.
Nàng run rẩy cắn răng hành lễ, có chút đau lòng cúi người nhặt cây trâm lên, nhìn vết xước trên thân trâm, liền hướng nha hoàn nói: “Đây là của hồi môn đại phi tặng cho ta, ngươi đem nó đi, coi còn có thể sửa được hay không”
Nha hoàn lập tức vâng lời, cáo lui ra ngoài.
Thượng Quan Kinh Hạo khẽ mị mâu, trong mắt lộ ra một tia nguy hiểm cùng nghiền ngẫm: “Cô như thế nào lại cảm thấy, Mi nhi là chê châu bảo trong quý phủ của cô không tốt? So ra không bằng những món đồ vật cũ kia, ân?”
Kiều Mi tất nhiên là không ngu xuẩn đến mức đi chống đối lại hắn, chỉ cười tiến lên, nói, điện hạ lại trêu chọc thần thiếp rồi.
Thượng Quan Kinh Hạo cũng cười, đột nhiên ôm lấy nàng hướng về phía giường.
Kiều Sở, chung quy rồi cũng có một ngày đổi lại chính là ngươi………
*****
Kiều Sở đương nhiên là không thể biết ý đồ trong đầu Thượng Quan Kinh Hạo lúc này, nàng chính là đang hưởng thụ cuộc sống cư gia nhàn rỗi chán đến muốn chết đi được.
Sau khi dùng ngọ thiện xong, Tứ Đại và Mỹ Nhân liền bồi nàng vào hoa viên tản bộ, đây là việc mà Thượng Quan Kinh Hồng trước khi xuất môn đã đặc biệt phân phó, rất tốt cho hài tử của hắn.
Hôm nay Thượng Quan Kinh Hồng không dùng cơm với nàng, bởi vì trước đó hắn đã xuất môn đi đón Lang Lâm Linh hồi phủ.
Lòng nàng nặng trĩu một bầu tâm sự, một phần là vì Lang Lâm Linh, còn một phần là vì đại hôn sắp tới của Hạ vương.
Cho dù nàng biết Lang Lâm Linh chung quy vẫn là thê tử của Thượng Quan Kinh Hồng, cho nên hắn nhất định sẽ có cách sắp xếp cho thỏa đáng, nhưng dù có thỏa đáng đến đâu thì cuối cùng vẫn khiến người tổn thương.
Cùng là nữ nhân với nhau, nàng quả thật không muốn phải khiến Lang Lâm Linh chịu tổn thương, cho dù người đó có là Trầm Thanh Linh từ trước đã cùng với nàng như nước với lửa đi nữa.
Lại nghĩ tới kế hoạch vạch ra trong đêm hôm qua.
Không hiểu vì cái gì mà tâm nàng luôn tồn tại một cỗ cảm giác bất an, tổng cảm thấy được đến lúc đó sẽ xảy ra một việc gì đó không được báo trước.
Sau lưng đột ngột truyền tới tiếng bước chân.
Vừa xoay người liền thấy, là Thượng Quan Kinh Hồng và Lang Lâm Linh vừa trở về.
Nàng hướng Lang Lâm Linh hành lễ, Lang Lâm Linh thần sắc tuy hờ hững, nhưng vẫn gật đầu đáp lại nàng.
Thượng Quan Kinh Hồng định đưa Lang Lâm Linh trở về phòng, nhưng Lang Lâm Linh lập tức cười ngăn hắn: “Gia, không cần đâu, thần thiếp có thể tự mình về phòng.
Còn nữa, vừa nãy gia nói bữa tối sẽ giúp ta tẩy phong tiếp trần, cái đó thần thiếp thấy cũng không cần”
Lang Lâm Linh hiểu được, trong lòng mình vẫn còn yêu người nam nhân này, nhưng đồng