Từng ngày trôi qua bình thản như nước chảy, thoáng chốc đã trôi qua hết ba ngày.
Ngày mai đã là ngày đại hôn của Hạ vương, hẳn sẽ lại là một ngày vô cùng náo nhiệt.
Nếu không phải vì thân phận thì nàng tuyệt đối không muốn đi, Duệ vương phủ hiện tại thật chẳng khác nào như chó nhà có tang.
Lang Lâm Linh chống khuỷa tay trên bàn, lạnh lùng thản nhiên nghĩ.
“Tiểu thư, người đã muốn dùng bữa trưa chưa ạ?”
Nha hoàn Phiến Nhi đứng sau lưng lên tiếng hỏi.
Nha hoàn này là nha hoàn mới mà nàng mang từ Lang phủ về, chuyện Hương Nhi giả nàng đã nghe qua Cảnh Bình giải thích, đương nhiên cũng tự hiểu Hương Nhi thật rất có thể đã chết.
Chuyện của Hương Nhi vừa vặn khiến cho nàng nhận ra được khá là nhiều điều.
Ví dụ như Thượng Quan Kinh Hồng quả thực rất thông minh, ví dụ như Thượng Quan Kinh Hồng quả thực rất ngu ngốc, chỉ vì một cái nữ nhân mà chấp nhận từ bỏ thành quả bao nhiêu năm hắn khổ tâm gầy dựng.
“Không cần” Nàng thản nhiên đáp một câu, đột nhiên lại nghĩ, nếu cái nữ nhân đó là nàng thì có lẽ nàng đã chẳng nghĩ như vậy.
Lúc này trong lòng nàng tuy là khinh thường nhưng cũng dẫn theo một chút ganh tị.
Cửa bỗng bị người nhẹ nhàng đẩy ra, lòng nàng cũng đột nhiên sinh tia vui sướng.
Người tới trên tay bưng một cái khay, một thân thanh bào, quả nhiên chính là Thượng Quan Kinh Hồng.
Mấy ngày nay hắn mỗi ngày đều tự mình đưa thức ăn cùng thuốc bổ tới cho nàng, nói đây là thuốc cấp nàng điều trị thân thể.
Đúng vậy, tinh thần của nàng hiện giờ quả thật không được tốt.
Nhưng trừ những việc này ra, hắn lại chẳng hề cùng nàng nói một câu gì khác.
Nàng vẫn luôn nghĩ nàng cầu hắn không được, nếu hắn chủ động cầu nàng, nếu hắn…..có lẽ nàng đã thử trở về cầu xin gia gia, cho dù biết có cầu cũng không được.
Nhìn đôi mắt sâu thẳm lại bình tĩnh của hắn, tâm nàng tựa như thiên hồi bách chuyển, tựa hồ như tình cảm dồn nén lâu ngày lại lần nữa sục sôi lên.
Hắn buông khay xuống, lại xoay người muốn đi.
Lang Lâm Linh nhịn không được mở miệng: “Gia ở lại cùng nhau dùng bữa đi”
Thượng Quan Kinh Hồng thoáng nghĩ, sau đó mở cửa hướng Cảnh Thanh đang đứng chờ ở bên ngoài phân phó, nói Kiều chủ tử ta dùng bữa bên này, dặn nàng không cần phải chờ ta.
Hắn dùng bữa cùng Lang Lâm Linh, Thượng Quan Kinh Hồng tùy ý chọn một cái đề tài thư trung chí văn, mà Lang Lâm Linh lại là người uyên bác, đối với đề tài này vừa có hứng thú lại biết được rất nhiều, hai người nhất thời nói chuyện rất sôi nổi.
Lúc Thượng Quan Kinh Hồng rời khỏi phòng, Lang Lâm Linh suýt chút nữa đã mở miệng gọi hắn lưu lại.
…….
Rời khỏi phòng Lang Lâm Linh, Thượng Quan Kinh Hồng liền đến thư phòng.
Chính xác phải nói là đi đến sương phòng bên cạnh thư phòng.
Kia chính là một gian phòng mà hắn dùng để lưu giữ sách, nay đã bị biến thành phòng mới của Kiều Sở.
Hắn đem chỗ ở của nàng dời lại đây, cùng thư phòng của hắn tiếp giáp với nhau.
Lúc này trước phòng có vài nha hoàn đang đứng, mà cửa phòng thì lại mở toang.
Không để ý đến nha hoàn hành lễ, hắn trực tiếp đi vào, chỉ thấy bên trong có hai nha hoàn đang quét dọn, thức ăn đặt trên bàn còn chưa có người động đến, trên mặt đất còn có dấu vết nôn mửa.
Lòng hắn trầm xuống, trầm giọng hỏi: “Kiều chủ tử đâu?”
Nha hoàn run sợ nói nàng đang ở trong viện.
Hắn sau khi nghe xong, phân phó hai người ở lại quét dọn, sau đó dẫn theo chúng nha hoàn còn lại hướng vào bên trong viện.
……
Tìm được nàng đang ngồi bên chiếc bàn đá trong đình viện, sau lưng cách đó không xa là cái hồ, trên hồ có tiểu kiều đình thai, xung quanh hoa mộc chằng chịt, ánh mặt trời ấm áp, Tứ Đại thì không thấy đâu, cũng không biết là đã bị nàng đuổi đi nơi nào, chính mình ngồi ở trên ghế đá, im lặng chậm rãi từng ngụm từng ngụm ăn chút gì đó.
Hắn đứng ở phía xa xa, nhìn nàng ăn được một chút thì dừng lại, cúi đầu lẳng lặng nhìn bụng mình.
Sống mũi Thượng Quan Kinh Hồng bất giác cay cay, mười ngón tay siết lại thật chặt, gắt gao nắm thật lâu, vận lực đem tình cảm muốn xông lên yết hầu áp chế xuống, mới sải bước tiến qua.
Kiều Sở nhìn thấy Thượng Quan Kinh Hồng đột ngột xuất hiện, liền căng thẳng đứng lên, lại thấy hắn không nói một lời nào chỉ nhìn chằm chằm vào bát cháo trắng trên bàn, mâu mầu hung ác nham hiểm, nàng vội vàng giải thích: “Chàng đã bảo phòng bếp làm cho ta cái này, ta có ăn, nhưng là_________”
“Trong người nàng khó chịu vì sao không cho người đến tìm ta? Nha đầu kia của nàng đâu?”
Thượng Quan Kinh Hồng đánh gảy lời nàng, nhếch khóe môi, ngữ khí không hài lòng đến cực điểm, gần như là gầm nhẹ.
“Tại vì ta muốn ở một mình cho nên mới để cho các nàng về phòng ăn cơm.
Chàng là thầy thuốc nên cũng không phải không biết, ta nôn mửa cũng không phải bệnh tình gì to tát, chàng vừa rồi phân phó Cảnh Thanh báo lại cho ta biết chàng dùng bữa ở chỗ Lang phi, tất nhiên là phải có việc gì đó, ta đâu thể………..”
Tuy biết là hắn có việc, nhưng sự thật là hắn đã ở chỗ Lang phi, mà hiện tại hắn đối diện với nàng lại là một bộ giận giữ trách mắng khiến lòng Kiều Sở sinh một cỗ chua xót, nói được tới đó rốt cuộc không nói thêm được nữa.
Thượng Quan Kinh Hồng xem trong mắt nàng một mạt ấm ức, ngoài miệng lại cười cười nói nói, khiến lòng hắn bỗng đau, đối với Lang Lâm Linh, hắn đều có ý tưởng cùng nguyên tắc, nhưng tuyệt đối không thể đem so sánh với nàng, hắn thân thủ ôm lấy nàng, ngồi xuống ghế, lạnh lùng nhìn chúng tì ở phía trước: “Đến chỗ Thiết thúc lĩnh hình phạt đi, mỗi người mười bản, cắt một tháng lương”
Một đám chúng tì vừa nghe sắc mặt liền trắng bệch, đồng loạt quỳ xuống, tỳ nữ đứng đầu run giọng hỏi: “Gia, xin hỏi chúng nô tỳ đã làm sai cái gì?”
Thượng Quan Kinh Hồng cười lạnh: “Chủ tử không được khỏe, các người biết rõ lại không chịu bẩm báo, còn không đáng bị phạt?”
Vốn thấy hắn nổi giận đã khiến Kiều Sở giật mình, lúc này lại thấy vẻ âm trầm trong mắt hắn, nàng liền nắm ống tay áo hắn, la lên: “Ta không cho các nàng đi báo, các nàng tất nhiên sẽ không báo, chàng bị làm sao vậy?
Thấy hắn trách phạt quá mức nghiêm khắc, nàng thật muốn vì hắn mà phát hỏa, nhưng tâm đối với hắn vẫn là đau cùng luyến tiếc, muốn giận cũng không thể giận nổi, trách hắn cũng khiến tâm phải đau, nhất thời hé miệng nhưng vẫn là nói không ra lời.
Thượng Quan Kinh Hồng lại đột nhiên cúi đầu chạm khẽ vào môi nàng, sau đó quay ra nhìn chúng tì, giọng trầm đi: “Lần này coi như nể mặt Kiều phi mà ta tạm thời tha tội cho các ngươi.
Nếu còn có lần sau, các người đều phải tự biết nên làm như thế nào, có một số việc không cần chủ tử phải giáo huấn, đã hiểu chưa?”
Chúng tì vừa mừng vừa sợ, lập tức tạ ơn Kiều Sở, sau đó ấn theo chỉ thị của Thượng Quan Kinh Hồng thối lui ra một chỗ khóm hoa phía xa xa bên cạnh đứng hầu.
Kiều Sở nhẹ nhàng liếc Thượng Quan Kinh Hồng một cái, muốn đứng dậy khỏi đùi hắn, nhưng lại bị hắn gắt gao giữ lại, chính là không cho đi.
Thanh âm trầm ấm của hắn mang theo cảnh báo quán nhập vào trong tai nàng: “Về sau nếu cảm thấy không khỏe mà ta lại không có ở bên cạnh, mặc kệ việc đại sự lớn nhỏ gì thì trước tiên đều phải sai người báo lại cho ta biết.
Nếu không, ta mặc kệ bên cạnh nàng là ai, ta đều giống nhau nghiêm trách”
Lòng Kiều Sở khó chịu, nhưng cũng lại vì những lời này của hắn mà cảm thấy hạnh phúc, đáng tiếc đối với nàng hiện tại mà nói, càng hạnh phúc thì càng giống như đang bước đi trên một phiến băng mỏng.
Nàng cứ như vậy bướng bỉnh muốn sinh đứa nhỏ có thể sẽ chẳng được trọn vẹn này ra, nhưng chính là, dù cho hắn đến nay vẫn chẳng hề đề cập tới, nhưng nàng vẫn luôn luôn sợ, nàng sợ cho dù nàng có cố gắng thế nào đi nữa thì cũng chẳng thể sinh được đứa bé ra.
Hơn nữa nàng càng lúc lại càng tham lam, bởi vì ngoài đứa nhỏ, nàng thực sự muốn mình có thể sống lâu hơn một chút nữa.
Nàng luyến tiếc không muốn rời xa hắn.
Bên môi ẩm ướt, là hắn vừa múc một muỗng cháo đưa tới bên miệng nàng.
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, nuốt một ngụm, nước mắt thiếu chút nữa chảy xuống.
Nhìn đôi mắt đỏ bừng của nàng, trong lòng Thượng Quan Kinh Hồng rối loạn, buông bát xuống, cau mày nói: “Không phải đã nói không trách phạt nữa sao, như thế nào vẫn còn bộ dáng này?”
Hắn nói xong mới nghĩ nghĩ, giống như nghi hoặc hỏi: “Hay kỳ thực là nàng vẫn muốn ta trách phạt bọn họ một chút?”
Một đám nô tỳ đáng thương nghe vậy lại đồng loạt quỳ xuống, ánh mắt cầu xin nhất tề nhìn về phía Kiều Sở.
Kiều Sở nào dám tiếp tục trưng ra bộ mặt thu buồn mẫn đông vậy cho được, đang muốn động viên thì thấy Phương Minh vội vàng chạy tới, sắc mặt ngưng trọng nói: “Gia, Kiều chủ tử, trong cung có thánh chỉ”
Kiều Sở có chút lo lắng nhìn Thượng Quan Kinh Hồng, còn Thượng Quan Kinh Hồng lại không nói gì, chỉ ôm nàng hướng về phía đại sảnh.
Tới đại sảnh thì thấy, cả Lang Lâm Linh, Trầm Thanh Linh lẫn những người có liên can trọng yếu trong Duệ vương phủ đều đã quỳ sẵn trên đất, chờ tiếp chỉ.
Tiếp chỉ có cả Lang Lâm Linh, cái này không thể nghi ngờ là khiến cho mỗi người đều phải khẩn trương vì đạo thánh chỉ bất ngờ.
Vì sao lại có thánh chỉ vào lúc này, nội dung của thánh chỉ sẽ là cái gì…..
Tuyên chỉ là Tào Chiêu Nam.
Hắn hướng Thượng Quan Kinh Hồng làm một cái lễ, không quá kính cẩn cũng không hề có ý chế nhạo, cho nên nhất thời đều không ai đoán ra được thánh chỉ kia rốt cuộc là tốt hay là xấu.
Tào Chiêu Nam xuất ra thánh chỉ, tùy theo đó tuyên đọc: “Duệ vương phủ Kiều thị mang thai hậu duệ hoàng tộc, trẫm kỷ niệm hoàng tôn an kiện, đặc biệt triệu Kiều thị tiến cung cho y nữ kiểm tra, Duệ vương nghe chỉ cùng tiến cung”
Mọi người sau khi nghe xong đều hai mặt nhìn nhau, từ lúc