Thất vương phi bị cái phất tay kia làm cho sợ tới mức liên tục lui về phía sau từng bước, không cẩn thận đạp cả lên chân váy, người lập tức ngã về phía sau, cũng may Thất hoàng tử phản ứng nhanh giơ tay đỡ lấy cả người nàng, nàng mới không ngã xuống đất.
Nhưng dù sao nàng vẫn là bị dọa đến mặt cắt không còn giọt máu, trong mắt hàm chứa sợ hãi.
“Bát đệ, ngươi dám động thủ với Thất tẩu của ngươi sao!” Thất hoàng tử quát to, buông Thất vương phi ra, hướng hoàng đế chắp tay: “Nhi thần khẩn cầu phụ hoàng phân xử”
Kiều Sở nhìn thấy trong mắt Thượng Quan Kinh Hồng đầy tơ máu, cơ hồ đã một đêm không ngủ, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén lợi hại, bạc môi mỏng mang ý cười, hỏi lại: “Thất ca, Kinh Hồng nhìn thấy có một con thiêu thân bay qua trước mặt Thất tẩu, sợ nó khiến Thất tẩu sợ cho nên mới phất tay đuổi đi, Kinh Hồng còn chưa chạm vào người Thất tẩu, sao có thể nói là động thủ với Thất tẩu được? Nếu nói động thủ, ta thấy việc vừa rồi Thất tẩu làm đối với thê tử của Kinh Hồng…..”
Hắn bỗng đình chỉ thanh âm, dư âm nhất thời trở nên âm trầm.
Thất hoàng tử giật mình, cũng nhất thời không thể phản bác.
Biết rõ Thượng Quan Kinh Hồng làm vậy là cố ý răn đe thê tử của hắn, nhưng lại tìm không ra chỗ để bắt thóp.
Hắn thẹn quá hóa giận, lại cúi đầu thỉnh cầu: “Phụ hoàng minh xét, vừa rồi là do nội tử thấy thân mình Kiều phi không khỏe cho nên mới muốn đỡ nàng, là Bát đệ cố ý đả thương người!”
Hắn liếc mắt thoáng nhìn qua đám người Thượng Quan Kinh Hạo, trừ bỏ Thượng Quan Kinh Hạo đang nhàn nhạt cười, ánh mắt thản nhiên dừng trên người một nữ tử đứng bên cạnh hoàng đế lúc này, còn Thất hoàng tử và Thập hoàng tử thì đều hùa theo: “Quả thật đúng như lời lão Thất nói, thỉnh phụ hoàng minh xét”
Duệ vương bây giờ đã thất thế cho nên bọn họ cũng chẳng sợ gì việc đổi trắng thay đen.
Thất hoàng tử âm thầm cười, ngẩng đầu nhìn, lúc này mới chú ý tới những người đứng bên cạnh hoàng đế, ngoài hoàng hậu và Trang phi ra thì còn có thêm hai nữ tử nữa, một người trong đó nếu không phải vì trên mặt nổi rất nhiều mụn đỏ thì hẳn dung mạo rất xinh đẹp, có điều hắn không biết nàng ta; còn nữ tử kia thì dung nhan thanh lệ, toát ra vẻ thông minh trầm tĩnh, hắn cảm giác như đã từng gặp qua ở đâu đó.
Hắn đột nhiên giật mình ngộ ra cái gì, đúng vậy, nhất định là đã từng gặp qua! Hắn biết nàng ta là ai!
Hắn chính kinh, thình lình nghe hoàng đế cười lạnh: “Lão Thất, trẫm chỉ biết Tiên liêu nhân tiện* , hôm nay là hỉ sự của Cửu đệ ngươi, vậy mà ngươi lại hồ đồ đi gây chuyện, ngươi trước về giáo huấn lại vợ ngươi đi đã!” (Trong câu Tiên liêu nhân tiện, đả tử vô vưu: Việc do tự mình gây ra , đánh chết cũng chẳng trách được ai)
Hoàng đế dứt lời lại nâng mắt nhìn Thượng Quan Kinh Hạo: “Còn thân làm ca ca như ngươi thấy đệ đệ gây chuyện lại không chịu quản giáo, hay là vì ngươi bận bịu nhiều việc cho nên làm không xuể? Nếu vậy thì một nửa binh quyền cùng quyền chấp chưởng Binh bộ từ nay cứ giao lại cho lão Bát quản lý, thêm cả chấp chưởng Lại bộ cũng chuyển cho lão Bát làm luôn đi”
Như vậy thì thái tử vẫn còn nắm quyền ba bộ, nhưng so ra trong sáu bộ thì Lại bộ là đứng đầu, hơn nữa nếu giao lại cho Duệ vương một nửa binh quyền, vậy thì thế cục hiện tại lại tiếp tục quay về với thế chân vạc.
Thất hoàng tử chấn động, giống như chưa thể tiêu hóa nổi lời của hoàng đế, cả Lục hoàng tử và Thập hoàng tử cũng tương tự như thế, sợ đến mức không dám thở mạnh, mà mọi người trong hỉ đường lại càng kinh ngạc hơn bọn họ gấp mấy lần.
Kiều Sở vốn đang dựa vào Thượng Quan Kinh Hồng, cũng giống như Thượng Quan Kinh Hạo, vẫn một mực chú ý đến hai nữ tử bên cạnh hoàng đế.
Lúc này lại cũng không khác gì những người khác trong hỉ đường, chậm rãi quay đầu nhìn Thượng Quan Kinh Hạo.
Sắc mặt của hắn trông vô cùng khó coi.
Nàng lại quay về nhìn Thượng Quan Kinh Hồng, hắn vẻ mặt thản nhiên không một chút dao động, vững vàng đỡ lấy nàng, trên người vẫn mặc bộ thanh bào đêm qua, tuy có khẽ cau mày nhưng nét mặt vẫn trầm tĩnh, hắn đứng cách Thượng