Thượng Quan Kinh Hồng nắm tay nàng, nàng cảm nhận một cỗ nhiệt nóng từ lòng bàn tay hắn truyền sang.
“Nàng khoan nói, chuyện đó để sau khi trở về rồi hẵng nói”
Trong đôi mắt lạnh bình tĩnh tựa lòng hồ phủ băng sương của Thượng Quan Kinh Hồng như bị cái gì đó phá vỡ, màu đen tự đáy mắt tràn ra, biến thành đau lòng cùng không yên.
“Ừm, là ta không hiểu chuyện”
Kiều Sở nhẹ nhàng cười, không nói nữa, ở chỗ này thật không tiện nói nhiều, mà đáp án cho câu chất vấn vừa rồi của nàng kỳ thực nàng đã không biết, cũng không cần thiết phải biết.
Nàng vẫn tưởng mình đã trở thành người hắn có thể tin tưởng, nhưng nguyên lai không phải.
Vừa rồi lại còn vì hắn mà đấu tranh, tự biến mình thành một kẻ ngốc, quả thật rất ngốc.
“Không phải, ta không phải có ý như vậy, là vì thân thể nàng….”
“Hiện tại không tiện, chàng đừng nói gì cả….”
Giọng hắn gấp gáp, lại bị lời của nàng đánh gảy.
Hắn gật đầu, cười khổ, cỗ nhiệt nóng mãnh liệt vẫn không ngừng truyền đến tay.
Trong đám đông hỗn loạn, nàng vẫn thấy được Trầm Thanh Linh đang nhìn nàng khẽ nở nụ cười.
Nàng cũng cười đáp lễ, sau khi Trầm Thanh Linh cảm tạ hoàng đế xong quay về, lại không đến chỗ bọn họ mà đứng ở một chỗ khác, trong mắt lại hiện lên một mạt ấm ức
Là vì kế hoạch cho nên nàng ta mới phải như vậy sao?
Nàng bình thản nghĩ, tầm mắt lại nhìn đến Lang Lâm Linh và đám người Duệ vương phủ đang từ cửa đi vào.
Lang Lâm Linh đeo vẻ mặt sững sờ, nàng đoán có lẽ nàng ta đã có mặt được một lúc, nhưng vì lúc đó hoàng đế còn đang nói chuyện cho nên mới đứng bên ngoài cửa chờ hoàng đế nói xong.
Thượng Quan Kinh Thông và Ngân Bình đã bắt đầu nghi lễ bái đường, đám đông quan khách háo hức theo dõi, nhưng cũng có một số ít người tiêu biểu như Lang Tương, vẫn âm thầm quan sát đám người bọn họ và Thượng Quan Kinh Hạo, đoán già đoán non, nghĩ có lẽ là Thượng Quan Kinh Hạo lại một lần nữa chọc giận hoàng đế.
Nàng buồn bã rũ mi mắt, đột nhiên nhớ tới vừa rồi khi nàng bị Thất vương phi đẩy, Thượng Quan Kinh Thông đã nhảy về phía này muốn đỡ nàng, đúng lúc hoàng đế và Thượng Quan Kinh Hồng xuất hiện.
Nàng cỡ nào hy vọng cuộc hôn nhân này của hắn sẽ là cuộc hôn nhân hạnh phúc chứ không phải chỉ là hôn nhân chính trị.
“Đã khá hơn chút nào chưa?” Thượng Quan Kinh Hồng hạ giọng hỏi, trong mắt chỉ toàn vẻ lo lắng không yên.
Ngón tay của hắn vẫn đặt trên mạch cổ tay nàng.
Vốn tâm tình Kiều Sở cũng đã khá lên được một chút, nghĩ không vì mình thì cũng phải vì đứa nhỏ, nhưng nghe hắn hỏi câu đó, tinh thần bỗng dưng lại xìu xuống, buồn bã nói: “Ta qua kia một lát”
Đôi mắt Thượng Quan Kinh Hồng tối lại, nhưng cũng ngoan ngoãn buông tay nàng ra.
Đám người Cảnh Bình bước tới chỗ hắn, nàng cũng đi về phía bọn họ, gọi Lang Lâm Linh một tiếng.
Lang Lâm Linh giật mình, bỗng nhìn nàng, cười nói: “Kiều Sở, ngươi quả thật là biết nhìn xa trông rộng, chàng từ nay về sau có lẽ chỉ biết đối với ngươi….”
Kiều Sở lắc đầu cười, chuyển đề tài: “Vì sao bây giờ tỷ tỷ mới đến?”
Bản thân muốn biết được chuyện gì thì tốt nhất nên hỏi người của hắn.
(Tỷ đang tủi thân T_T)
“Duệ vương phủ bị hoàng đế phái người canh gác, hôm nay có thánh chỉ đến bọn ta mới được phép ra ngoài.
Vốn lúc đầu bọn ta đều sốt ruột lo lắng không biết làm cách nào báo cho gia biết Trầm Thanh Linh đã bị đưa vào cung, nhưng sau đó chúng ta nhận được túi gấm có thư của gia do lão Thiết đưa đến, đọc thư của gia rồi mới có thể bình tâm lại”
Lang Lâm Linh ép giọng tới mức thấp nhất, dứt lời, ánh mắt lại chú ý về phía trước, nhìn thấy nữ tử trên mặt nổi mẩn đỏ đang bước về phía này.
Lang Lâm Linh cũng tiến về phía nữ tử đó, hai người sáp lại ghé đầu nói gì đó trông có vẻ rất thân mật.
Hoàng đế cũng tự nhiên liếc mắt thoáng nhìn hai người một cái.
Kiều Sở thì vẫn còn đang bị hai chữ “Thiết thúc” của Lang Lâm Linh làm cho giật mình sửng sốt, lão Thiết rõ ràng ngày hôm qua cũng ở trong cung, làm sao có thể chạy về Duệ vương phủ truyền tin được? Lúc này lại nhìn thấy Lang Lâm