Hắn bật cười: “Gia không có ép nàng đến, là nàng tự đến, lại còn ăn dấm chua nữa”
Kiều Sở không tin, cũng không phải lần đầu bị gạt kiểu này, lập tức phản bác: “Vậy chàng thử nói xem, vì sao không lập tức phạt bọn họ? Thượng Quan Kinh Hồng, chàng một khi đã muốn hại người thì làm gì có chuyện còn chừa thời gian cho người ta đi tìm viện binh?”
“Nếu không phải nàng muốn gặp ta thì nàng cũng đâu có đích thân đến, chỉ cần viết một lá thư để nữ nhân kia mang đến không phải là xong rồi?” Thượng Quan Kinh Hồng khinh xuy một tiếng, tiếng cười càng thêm quyến cuồng: “Nàng nói nàng nhớ ta là nàng cược xem ta có đuổi theo nàng hay không chứ gì? Liền không phải nói thật ư? Kiều Sở, nàng quả thật rất nhớ ta”
Hắn đáy lòng như nở hoa, còn Kiều Sở thì oán hờn đến tâm tan ngứa ngáy, nhưng cũng tùy theo bật cười, đúng vậy, kỳ thực nàng có thể viết một phong thư là xong, vậy mà lúc đó lại không hề nghĩ đến.
Nhìn hắn cười híp mắt, nàng lẩm bẩm: “Vậy chàng không xấu sao, biết rõ lòng ta có chàng mà hai ngày nay còn cố ý lạnh nhạt”
Dường như câu này của nàng khiến hắn vui vẻ, hơi nhỏm người dậy, ôm nàng vào lòng: “Nếu hôm nay nàng không đến thì ta sao biết được lòng nàng, nàng chẳng chịu nói với ta gì cả”
Cho nên cả hai chúng ta đều cần phải học hỏi cách như thế nào để yêu một người, không cần mỗi lần đều phải đem lẫn nhau ra thử lòng nữa.
Khi chúng ta bắt đầu biết được yêu người kia cách tốt nhất là như thế nào thì chắc chắn khi đó trong lòng chúng ta đã thực sự yêu đối phương rồi.
Những lời này bỗng dưng nảy lên trong đầu, Kiều Sở hơi ngượng ngùng ghé sát vào tai hắn mà nói ra.
Thượng Quan Kinh Hồng mãi vẫn không nói gì, đăm đăm nhìn công văn trong tay mất một lúc sau mới nhìn nàng, đáp: “Được”
Kiều Sở biết hắn vừa rồi là đang cân nhắc rất kỹ, cảm giác vui sướng nhẹ nhàng lan ra khắp thể xác tinh thần, hai người nắm chặt tay dựa sát vào nhau, gió nhẹ mang theo những hạt mưa li ti theo cửa sổ bay vào phòng, nàng cân nhắc một chút lại nói: “Kinh Hồng, đáp ứng ta một chuyện được không?”
“Nàng nói đi”
“Chỉ nghe chuyện của Tần Ca từ ta thôi có được không?”
Thượng Quan Kinh Hồng là người thông minh đương nhiên hiểu được ý tứ của nàng.
Hắn rất thích những ngày này, nếu như không có bệnh tật của nàng thì thật tốt biết mấy.
Hắn không cho phép bất luận kẻ nào chen ngang phá hỏng, Tần Ca đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Hắn muốn tìm hiểu, hắn sẽ không buông tha, nhưng vì nàng muốn hắn nguyện ý đáp ứng nàng, chỉ hy vọng nàng có thể vui vẻ.
“Ta đáp ứng nàng sẽ không hỏi Trầm Thanh Linh”
Hắn dứt lời, vừa cúi đầu lại nhìn thấy vẻ mặt mừng rỡ cảm kích của nàng, khẽ thở dài một tiếng, trong lòng lại đau.
Nếu không có tâm tật của nàng thì thật tốt biết mấy.
Hắn nghĩ đến đây lại nhíu mày hỏi lại một vấn đề: “Lúc trước nàng hồ đồ thế nào mà lại rước phải loại độc lợi hại ảnh hưởng đến tâm phế như vậy?”
Kiều Sở nghe giọng hắn cực kỳ không hài lòng hỏi, nàng hoảng hốt nhớ lại chuyện xảy ra trong Văn lâu, nhưng việc nọ liên quan đến mục đích nàng cứu thái tử, là vì Tần Ca, cho nên hiện tại nàng cũng không muốn giải thích nhiều, vì vậy cũng không nhiều lời chỉ cười nói: “Không phải chàng không biết ta có một đại nương rất lợi hại sao, là do ta bị độc trùng của bà ta cắn lại không kịp thời uống thuốc giải”
Tuy ánh mắt Thượng Quan Kinh Hồng sắc bén, nhưng nàng cũng không phải nói dối, nói rất có lý nên Thượng Quan Kinh Hồng tựa hồ cũng không có nghi ngờ gì, chỉ là mặt mày đột nhiên phát lạnh.
Kiều Sở biết là hắn đang nổi giận, nàng lè lưỡi, cười cười thầm nghĩ, đại phi, bà tự mình cầu phúc đi.
Nàng không hề biết là lúc này Thượng Quan Kinh Hồng cũng đang nghĩ đến chuyện ở Văn lâu, nhưng hắn cũng sẽ không nói với nàng chuyện từng đến Bắc địa làm tin, hắn không muốn nàng phải để tâm nhiều đến chuyện Kiều Mi cứu hắn, nghĩ nhiều sẽ sinh ra phức tạp, hơn nữa kỳ thực hắn vẫn luôn băn khoăn không hiểu vì sao trên người Kiều Mi như có một loại lực hấp dẫn hắn……….
Hắn đương nhiên sẽ không cho nàng biết cái này!
Tuy hắn đã nói nhất định