Yêu một người chân chính là một loại cảm giác, vĩnh viễn không hề có lý do.
Nàng nói với hắn như vậy, Thượng Quan Kinh Hồng nghe xong cơ hồ sững ra, sau đó bật cười bảo nàng đi ngủ, nàng ngược lại không buồn ngủ nữa mới nhớ tới vấn đề lúc trước chưa kịp hỏi hắn.
“Ta nghe nói trong cung có kì vật trời giáng, chàng có đến xem không, là vật gì vậy?”
Thượng Quan Kinh Hồng lại ấn đầu nàng lên đùi mình, khẽ mắng: “Giáng cái gì mà giáng, nói chuyện hoang đường, chẳng qua là đất ngay dưới gốc đại thụ trong Ngự hoa viên bị nước mưa rửa trôi, mấy cung nhân mới phát hiện ở đó trồi lên mấy món đồ lạ lạ mà thôi”
“Ồ, là cái gì vậy?”
Thượng Quan Kinh Hồng lại bật cười, xoa đầu nàng: “Còn không chịu ngủ đi, ta cũng chỉ là nghe nói, nếu nàng tò mò đến thế thì để mai ta thượng triều sẽ hỏi thử”
Vừa dứt lời lại thấy hai mắt Kiều Sở phát sáng như bóng đèn, hắn càng thêm buồn cười, cảm thấy mình cũng thật nhiều chuyện, bộ chê chuyện của hắn và nàng còn chưa đủ nhiều hay sao, nhưng thấy nàng hưng phấn như vậy hắn cũng thấy vui.
Hắn cầm công văn lên, liếc mắt lại thấy Kiều Sở vẫn tròn mắt theo dõi mình, bèn thở dài: “Phu nhân, lại chuyện gì nữa đây, để nàng ở lại quả nhiên là sai lầm”
“Vậy ta về….
.
”
Kiều Sở giả bộ nhỏm người dậy, Thượng Quan Kinh Hồng lập tức túm lấy eo giữ chặt nàng: “Nói!”
Kiều Sở vòng tay ôm lấy eo hắn, tham lam hít vào mùi hương thanh mát trên người hắn, mới âu sầu nói: “Hôm nay chàng trách phạt huynh đệ không sợ làm phụ hoàng chàng nổi giận sao?”
“Không sợ, ta trách phạt quang minh chính đại phụ hoàng tất sẽ không nói gì, nếu ngấm ngầm ám hại huynh đệ mới là đáng sợ”
“A, chàng thật biết lợi dụng tâm lý phụ hoàng chàng”
“Hai ngày nay ta cố ý đem công văn bọn họ từng phê duyệt ra xem xét lập tức phát hiện hai người có ăn gian làm dối, bọn họ làm việc tắc trách đâu phải là ta vu khống”
Kiều Sở phì cười: “Nói thì mạnh miệng chứ nếu đổi lại là chàng có khi còn gian hơn cả người ta!”
“Đó là lẽ đương nhiên, nhưng gia tuyệt đối không ngốc đến mức để người ta dễ dàng bắt thóp”
Đã gian lại còn tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng, Kiều Sở đơ mất mấy giây xong phải bật cười chào thua, trở mình sang một bên, đợi cho tới khi Thượng Quan Kinh Hồng nhìn nàng đến phát ngứa mới giả bộ đầu hàng, chặc lưỡi nói: “Người thế nào lại cứ thích đi gây thù chuốc oán”
“Hừ, còn không phải tại bọn họ dám bắt nạt thê tử của ta, ta mới muốn Thất vương phi kia phải đi lạy lục van xin nàng”
“Nhưng ta đến cầu tình không phải đã đem công sức của chàng đổ sông đổ bể hết rồi sao,” Kiều Sở cảm thấy hơi có lỗi: “Nhưng mà Thất vương phi đang mang thai, với lại ta cũng không muốn chàng làm quá lên lại bị phụ hoàng chàng mắng”
“Với lại e mục đích chính của chàng không phải là muốn ta đến gặp chàng”
“Sao?” Thượng Quan Kinh Hồng cau mày, trong mắt lộ ra tia nghiền ngẫm.
“Chàng không phải loại người sẽ đem tư tình đến nơi làm việc đùa bỡn, nếu quả thật chàng chỉ muốn ta chủ động tìm chàng thì đã chọn Duệ vương phủ, chàng về phủ không đến chỗ ta thì ta nhất định sẽ đi tìm chàng.
Chàng nói sẽ hình trách khi vừa quá ngọ thật ra là để chừa thời gian cho ta kịp đến thay mặt cầu tình”
“Nghe cũng có lý”
Thượng Quan Kinh Hồng nhẹ nhàng buông một câu, ánh mắt lại sáng rực nhìn nàng, giống như vừa phát hiện trên người nàng có gì đó khiến người ta phải tán thưởng.
Kiều Sở ngại ngùng né tránh ánh mắt của hắn.
“Ta thích nữ nhân thông minh….
.
Tuy nàng chưa hẳn là người giỏi tâm kế nhất, nhưng chính là người thông minh nhất trong số những nữ tử ta từng gặp”
Hắn cười khẽ, khen ngợi nàng.
Tuy nàng thấy hắn khen như vậy có hơi quá, nhưng làm vợ mà được chồng khen đương nhiên là rất thích.
Nàng lại không biết Thượng Quan Kinh Hồng khen nàng là thật lòng, trải qua mấy ngày nay hắn lại càng thêm khẳng định điều đó.
“Nếu không sao xứng với ta?”
Kiều Sở vốn đang mở cờ trong