Trong giọng nói của Thượng Quan Kinh Thông mơ hồ có một tia quyết tuyệt, Kiều Sở hơi sững người, bất an, lại chậm rãi hỏi ngược lại hắn: “Nếu ta nói ta sống rất tốt, ngươi……….”
“Ta sẽ không tìm gặp ngươi nữa”
Thượng Quan Kinh Thông chậm rãi đáp, trong mắt như vừa có ánh sáng lại phủ thêm một tầng bụi mờ, hai biểu hiện tương phản đan xen nhau, tựa hồ hắn đang gắng áp chế thứ gì đó, vẫn đăm đăm nhìn nàng, nhẹ nhàng cười nói: “Lúc trước ta cùng Bát ca rất thích đến vườn hoa này, không biết vì cái gì mà từ nhỏ cả hai đã không ưa gì đối phương, cũng không thích người kia có mặt tại đây, Bát ca lúc nhỏ thân thể không tốt, có hôm cùng ta đánh nhau bị ta đánh cho sứt đầu…………”
“Người thắng làm vua, cho nên vườn hoa này liền thuộc về ngươi? Nhưng sao lại để nó ra nông nỗi này?”
Kiều Sở nhìn bồn hoa đầy gạch ngói vụn cười hỏi hắn, khi tâm tình không tốt thì việc duy nhất có thể làm cũng chỉ có cười, như vậy mới không làm cho đối phương phải lo lắng.
“Không, sau đó phụ hoàng nổi giận liền niêm phong nó đi”
Kiều Sở ngẩn ra, khó trách nơi đây lại điêu linh đến vậy……….
“Mấy ngày nay mỗi lần lâm triều ta đều âm thầm quan sát Bát ca, nhìn ra được trong mắt hắn luôn mang ý cười, hắn trước kia không như thế.
Mặc dù trước kia ta không thích hắn nhưng ta biết kỳ thật hắn rất khổ sở.
Hắn thay đổi là bởi vì ngươi.
Ta cũng không thể không dò hỏi tình hình của ngươi, ai cũng nói Kiều phi rất được sủng ái”
“Sau đó ta nhiễm bệnh, mỗi đêm năm ngủ đều nằm mơ thấy cái vườn này.
Sở Sở, vườn này cũng giống như ngươi.
Ta cứ muốn đoạt lấy ngươi, thật buồn cười, mãi đến lúc này ta mới hiểu được, việc ta làm cuối cùng sẽ thương tổn đến ngươi.
Cửu cửu đã nói cho ta biết, phụ hoàng đối với ngươi động sát tâm”
“Ta sẽ bảo hộ ngươi”
Nghĩ đến sát ý của hoàng đế, Kiều Sở không tự chủ được cả người phát run, lại nhớ tới Cảnh Bình từng nói, tử y nam tử gặp ở tửu lâu là người của Thượng Quan Kinh Thông, nàng không biết hắn đã bắt đầu suy tính cái gì, một nỗi bất an xâm chiếm cõi lòng, nàng vì hắn cuối cùng đã buông tay mà vui vẻ, nhưng càng nhiều hơn là đau lòng, là nàng đã phụ một tấm chân tình của hắn.
“Kinh Thông, ta vẫn lặp lại câu kia, ngôi vị hoàng đế nếu ngươi muốn thì ngươi cứ tranh, nếu không muốn thì hãy cứ sống như cách mà ngươi thích.
Ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta, với ta vĩnh viễn là người quan trọng nhất.
Ngươi không cần lo lắng cho ta, Bát ca của ngươi sẽ thay ngươi bảo hộ ta”
“Với ta, hạnh phúc của ngươi luôn là điều quan trọng nhất”
Ánh mặt trời chiếu lên trên gương mặt nhợt nhạt của hắn, khắc sâu ngũ quan tuấn lãng, cũng như vẻ bi thương lại kiên định trong đáy mắt.
Kiều Sở gạt đi nước mắt.
“Nữ nhân ngốc, ngươi khóc gì chứ, nói cho ngươi một tin tốt, ngươi còn nhớ áo hồ cừu ta tặng ngươi không?” Thượng Quan Kinh Thông yêu thương nhìn nàng, tận lực kiềm chế ý muốn chạy tới bên nàng.
“Đương nhiên nhớ”
“Áo hồ cừu này không phải vật tầm thường, là do người của Hạ tộc chúng ta lấy được, đầu tiên là nằm trong tay ông ngoại của ta, ông ngoại ta sủng ái bà ngoại ta nhất, thậm chí còn để mẫu phi theo họ của bà”
“Nghe nói Hạ đại nhân là nghĩa tử trong nhà ngươi, trách không được hắn họ Hạ mà mẫu phi ngươi lại họ Trang.
Nhưng cái đó cùng áo hồ cừu kia thì có quan hệ gì?” Kiều Sở nghi hoặc hỏi, đột nhiên tim đập thịch một cái, cảm giác được tin tốt này dường như không phải là tin tốt thông thường.
“Áo hồ cừu đó là đến từ một con bạch hồ ngàn năm, ta nghe nói hắn vốn là trượng phu của nữ vương hồ tộc.
Trong một trận chiến của hồ tộc, hắn vì cứu hồ vương mà chết, trận chiến kia nghe nói là xảy ra ở nhân giới, hồ vương bị trọng thương, được tộc nhân hồ tộc hoảng loạn đưa đi, còn thi thể của bạch hồ ngàn