Là Kiều Mi.
Không phải Kiều Mi đang nghỉ ngơi trong phòng Trang phi sao?
Tim nàng đập thình thịch, nhìn theo bộ dạng Kiều Mi nhíu mày nhìn quanh giống như đang tìm kiếm ai đó.
Qua một lát lại có tiếng bước chân vội vã truyền đến.
“Thất lễ, để ngươi đợi lâu”
Giọng nói đó____
Kiều Sở trợn mắt, sửng sốt nhìn một nam tử vừa mới xuất hiện đằng sau Kiều Mi.
Không ai khác chính là Thượng Quan Kinh Hồng.
“Bát gia nhờ nương nương gọi ta đến nơi này có việc?”
“Ừm”
Trong mắt Kiều Mi như lóe lên ánh sáng: “Lại phiền ngươi phải dụng tâm như vậy…”
Đôi bàn tay Kiều Sở siết lại thật chặt, cảnh vật trong mắt như nhòe đi chỉ còn lại hình ảnh của hai con người.
Thì ra, cả Trang phi lẫn Kiều Mi đều có dây dưa với hắn.
Lại thấy Thượng Quan Kinh Hồng lấy ra một bình sứ nhỏ đưa cho Kiều Mi.
“Đây là thuốc giải độc cho ngươi, vì không thể tùy tiện đưa đến phủ thái tử nên ta mới phải dùng đến cách này”
Kiều Mi chấn động nhẹ, nghẹn ngào nói: “Ta còn tưởng là ngươi sẽ không đưa thuốc cho ta”
“Giao dịch phải công bằng.
Được rồi, ngươi về đi”
“Công bằng? Không công bằng chút nào! Ngươi có biết ta đã phải chịu đựng bao nhiêu ủy khuất hay không?”
Kiều Mi run rẩy bước tới ôm chầm lấy Thượng Quan Kinh Hồng, thời khắc đó Kiều Sở cũng cảm giác thâm tâm mình run rẩy.
“Đối với chúng ta là giao dịch, nhưng thái tử lại không nghĩ vậy, cái ngày từ Hạ vương phủ trở về hắn đã đánh ta…….Những ngày này, mỗi ngày hắn đều đánh ta………”
Thượng Quan Kinh Hồng đẩy nàng ta ra, nhưng không lập tức bỏ đi mà là khẽ nhíu mày xoay người, nhìn Kiều Mi hai mắt đỏ bừng tháo khăn che mặt xuống.
Đứng ở góc độ của Kiều Sở vẫn có thể thấy được mặt của nàng.
Gò má trái của Kiều Mi hơi sưng lên, khóe môi cũng bị bầm tím.
“Ta biết người năm đó là ngươi, trong lòng ngươi rõ ràng cũng có ý đối với ta có đúng không?”
Kiều Mi thấp giọng nói, lại dựa sát vào trước ngực Thượng Quan Kinh Hồng.
Thượng Quan Kinh Hồng có hơi chấn động, nhưng hai tay buông thỏng hai bên sườn, không hề đẩy Kiều Mi ra.
Năm đó cái gì cơ?
Chẳng lẽ giữa bọn họ còn có chuyện trước đó?
Một cảm giác lạnh lẽo chậm rãi từ hốc mắt chạy dọc xuống theo sống mũi, tâm Kiều Sở thắt lại, nàng vươn tay chèn ép lồng ngực, khóe mắt mơ hồ thấy Thượng Quan Kinh Hồng dứt khoát đẩy Kiều Mi ra, lạnh lẽo nói: “Thứ ngươi muốn là cái gì có thể nói cho ta biết, chỉ cần trong khả năng làm được ta nhất định sẽ bồi thường cho ngươi.
Chỉ có vậy không hơn”
Hắn nói xong cũng dứt khoát xoay người bước nhanh ra khỏi vườn không hề quay đầu lại.
“Không, ngươi đối với ta có cảm giác, ta biết rõ điều đó…..”
Kiều Mi khàn khàn nghẹn ngào ra tiếng, siết chặt khăn che mặt khóc òa lên, lúc sau mới cắn răng nối gót Thượng Quan Kinh Hồng rời đi.
……….
“Kiều Sở…….”
Gắng gượng thu lại bình tĩnh, lại nắm lấy bàn tay nam nhân đưa tới trước mặt mình, Kiều Sở hít sâu một hơi, tự mình lau sạch nước mắt, cười nói: “Kinh Thông, ta muốn ở một mình một lát được không?”
“Trân dược kia ngươi không cần lấy cho ta, nhỡ ảnh hưởng đến tình cảm giữa ngươi và mẫu phi sẽ không tốt, bệnh tình của ta liền cứ như vậy thôi”
……..
Thượng Quan Kinh Thông không đuổi theo nàng.
Kiều Sở từ từ đứng lại, nhìn xung quanh mới phát hiện đã chạy đến bên hồ Mạc Sầu.
“Chủ tử, người đừng buồn, sức khỏe quan trọng hơn, chúng ta nhất định sẽ lấy cho bằng được trân dược kia!” Mỹ Nhân ở một bên luống cuống nhỏ giọng khuyên nhủ, hai mắt cũng đỏ ửng, đôi tay chặt hai vai nàng.
“Duệ vương hắn………hắn không phải thích Kiều Mi đâu, chỉ là tới đưa thuốc giải thôi!”
Mỹ Nhân vẫn không ngừng an ủi nàng, Kiều Sở tâm đau sót, thầm nghĩ đúng vậy, hắn đã đẩy Kiều Mi ra đó