Dưới tàng cây ngô đồng chưa tới mùa trổ bông, trên cành chỉ thấy lá không thấy hoa, Kiều Sở lơ đãng nhìn Mỹ Nhân và Cảnh Thanh đứng cách đó không xa, ánh mắt khẩn trương nhìn về phía mình, nàng bất giác lắc đầu cười.
Đây là động tác dạo gần đây nàng rất hay làm, có biết bao nhiêu vẻ bất đắc dĩ.
Nữ tử trước mặt nàng hơi thay đổi sắc mặt.
“Ta đã nghe xong rồi, cáo lỗi về phòng trước”
Nàng vừa muốn quay đi, đối phương lại đem nàng giữ chặt.
“Thanh Linh cô nương, thỉnh buông Kiều chủ tử ra”
Một trận gió quét về phía phía các nàng, người đang giữ chặt lấy nàng đúng là Trầm Thanh Linh, còn người vừa động thủ là Cảnh Thanh, hắn so với Mỹ Nhân nhanh hơn một bước, cảnh giác nhìn chằm chằm Thanh Linh.
A Tú đứng sau lưng Trầm Thanh Linh ngược lại không dám động thủ, vì giờ phút này trong ngoài Duệ vương phủ không ai không biết Kiều phi là nữ nhân mà Duệ vương yêu nhất.
Thanh Linh hoảng hốt, ánh mắt tối sầm lại, rốt cuộc cũng phải buông Kiều Sở ra, cười lạnh nhạt: “Ngươi cho rằng ta nói bậy sao? Hắn nhìn như rất sủng ái ngươi, nhưng thực ra ngươi chẳng quan trọng như ngươi nghĩ đâu”
“Ta đã biết, cảm ơn đã nhắc nhở”
Thanh Linh rõ ràng hơi giật mình, nhưng không nói gì nữa chỉ nhìn chằm chằm nàng một lúc rồi mới quay đi.
“Kiều chủ tử có sao không”
Cảnh Thanh vội hỏi, Kiều Sở vẫn chỉ lắc đầu cười trấn an hắn, nhìn theo dáng vẻ không vui của Thanh Linh, những ngày gần đây thật khó khăn mới đào ra được một chút chuyện vui vẻ, đáng tiếc lại duy trì chẳng được bao lâu.
Cái ngày từ hoàng cung trở về, Thanh Linh đã đến tìm nàng, nhưng lúc đó nàng đã ngủ nên Phương Minh đã ngăn lại không cho Thanh Linh vào gặp.
Sau đó cả đám bọn họ đi dã ngoại, Thanh Linh cũng biết nên trong lòng không vui đến biệt trang giải sầu, thẳng đến hôm nay mới trở về.
Mấy ngày trước lúc tiến cung Trang phi cũng có hỏi nàng về Thanh Linh, quan hệ giữa Trang phi và Thượng Quan Kinh Hồng tựa hồ cũng không đơn giản.
Còn mới vừa rồi Thanh Linh tìm đến nàng, bảo nàng đưa đám người Tứ Đại lánh sang bên, rồi nói với nàng Tiểu Cửu rất có thể chính là con của Thượng Quan Kinh Hồng.
Vốn nàng đã nghi ngờ quan hệ giữa hai người đó, nhưng lại không thể ngờ Tiểu Cửu chính là……….
Nàng xoa mi tâm, nhớ lại phản ứng đêm hôm đó của Thượng Quan Kinh Hồng.
“Nàng nghe ai nói?”
Khi đó hắn và nàng lánh ra bờ suối, lúc hắn vừa xoay người vén vạt áo chuẩn bị xuống suối bắt cá cho nàng, nghe được câu hỏi của nàng liền khựng lại, thần sắc trong mắt đột nhiên trở nên rét lạnh.
Hắn không phủ nhận mà chỉ hỏi nàng nghe ai nói, nhưng vậy chứng minh nghi vấn của nàng chính là sự thật.
Nhưng nàng cũng cảm ơn vì hắn đã thành thật thú nhận không lừa dối nàng, ít nhất cũng là dám làm dám chịu.
“Chàng không thể cho ta một lời giải thích sao?”
“Chuyện giữa ta và Trang Mẫn không có gì để giải thích, hết thảy đã là chuyện quá khứ…..”
“Quá khứ ư? Mấy ngày trước trên áo chàng vẫn còn lưu lại mùi hương của nàng..”
Trong đôi mắt sắc bén của hắn hiện lên vẻ thống khổ, giống như ánh mắt của một con dã thú đã bị dồn đến chân tường, phút chốc nàng và hắn như hai cừu nhân đang đối diện với nhau, hết thảy ôn nhu phía trước tựa như chưa hề có.
Rốt cuộc thì Trang phi có ý nghĩa thế nào đối với hắn, và giữa nàng ta và Thanh Linh ai trọng yếu hơn ai?
Hắn tiến lại gần giữ chặt lấy hai vai nàng, giọng khàn lạc đi: “Kiều Mi cũng được, Trang Mẫn cũng tốt, dù có là ai đi nữa thì cũng đã là quá khứ, từ giờ sẽ chỉ có hai chúng ta mà thôi, ta cam đoan với nàng”
Nhưng lời nói của hắn không khiến nàng hạnh phúc, chỉ càng thêm tuyệt vọng.
Quá khứ? Nàng vốn tưởng từ lúc