Nàng cũng chẳng muốn gặp bọn họ chỉ muốn gặp Mịch La mà thôi, nhưng Mịch La hiện không còn ở Kiều Bộ nữa, hoàng đế cũng không gửi thư mời bà, thêm nữa Mịch La đang nhiễm bệnh trong người cũng không thích hợp lặn lội đường xa.
Kỳ thật, lời nói của Thanh Linh đối với nàng như một nhát dao chí mạng.
Dù cho hiện tại nàng và Thượng Quan Kinh Hồng bỗng trở nên xa lạ, thì nàng vẫn không thể tưởng tượng được đứa bé vẫn luôn ngồi trong lòng nàng gọi nàng là tẩu tẩu kia lại chính là con đẻ của hắn.
Cung yến náo nhiệt sắp tới không khiến nàng cảm thấy vui vẻ, ngược lại lòng chỉ có một dự cảm bất an, so với khi bàn chuyện Phương Kính trước đó lại càng thêm rõ rệt.
Nhưng còn có cái gì tệ hơn có thể xảy ra nữa hay sao?
Nàng không phải loại người mê tín, nhưng mấy ngày nay Thất vương phi thường tới phủ rủ nàng đi miếu bái thần, nàng bỗng dưng cũng muốn đi.
“Tiểu thư, gia mà nhìn thấy người chờ hắn ở chỗ này nhất định là rất vui”
Nàng đã để đám người Tứ Đại lui ra xa, sau khi Thanh Linh rời đi, nàng vẫn nán lại tản bộ trong hoa viên, thình lình nghe có tiếng cười đùa ở một phía nào đó truyền đến.
Còn chưa kịp tránh đi thì đã bị đối phương phát giác.
“Muội muội”
“Lang tỷ tỷ”
Nàng cười đáp lễ, cũng biết Lang Lâm Linh là đang chờ Thượng Quan Kinh Hồng về cùng dùng bữa.
Phòng nàng đã dời qua thư phòng bên kia cho nên không cùng một sân với phòng của Lang Lâm Linh nữa, từ sau khi Lâm Linh hồi phủ, hai người các nàng cũng chỉ thi thoảng mới chạm mặt, đơn giản chào hỏi vài câu sau đó việc ai nấy làm.
Nàng biết, mấy ngày qua Thượng Quan Kinh Hồng ăn ngủ ngỉ đều ở phòng Lang Lâm Linh, nhưng tâm nàng vốn đã trải qua quá nhiều ‘đả kích’, cho nên cũng đã chai dần đi, chỉ cần không nghĩ tới thì sẽ không thấy đau.
Nàng nghĩ những ngày này rồi sẽ mau chóng qua đi.
Dù cho hắn ngăn hết mọi đường đi của nàng, bỏ qua sự dày vò lẫn nhau, dù cho nàng vẫn bị nhốt trong vương phủ, thì chí ít nàng vẫn cảm thấy được tự do.
Nàng cũng không hận Lâm Linh.
Còn đang định tìm cái cớ tránh đi thì nghe Lang Lâm Linh nói: “Kiều Sở, có nhã hứng cùng ta chơi một ván cờ không?”
Kiều Sở hơi rùng mình, ở nơi này không có Tv máy tính để giải trí, đề nghị này quả thực không tồi, nhưng nàng vẫn lắm lời hỏi một câu tại sao.
“Chỉ là muốn xem năng lực của muội muội mà thôi”
Lang Lâm Linh nhìn nàng, nhẹ nhàng nở một nụ cười, có một chút tự đắc, một chút kiêu ngạo, cũng tồn một chút bi thương.
……….
Vốn ban đầu chỉ có tỳ nữ của Lang Lâm Linh và đám người Tứ Đại đứng xem, nhưng càng về sau lại càng nhiều người hiếu kỳ vây lại xem các nàng đánh cờ.
Các nàng cũng chẳng kiêng dè, nên đánh thế nào, nên nói cái gì vẫn cứ tự nhiên mà làm.
Ván thứ nhất, Lang Lâm Linh thắng trong khoảng thời gian rất ngắn.
Ván thứ hai Kiều Sở kéo dài thời gian hơi lâu một chút, kết quả hòa.
Hiện tại đang là ván thứ ba.
Lang Lâm Linh liếc nhìn một đám quân đang bị vây hãm của Kiều Sở, nhẹ nhàng nói: “Muội muội, ta có cảm giác rất nhanh sẽ đến kết cục muội chết ta sống”
Kiều Sở nghiền ngẫm ý tứ trong lời nàng ta, đồng tình một tiếng.
“Quân cờ tuy chết , nhưng hiện tại vẫn hữu dụng, về sau có thể vẫn còn chỗ hữu dụng”
“Đã đi đến kết thúc, còn có chỗ nào hữu dụng?”
“Chớ quên ván cờ sau đó sẽ lại bắt đầu”
Lang Lâm Linh cười, hạ xuống một quân cờ, Kiều Sở lúc này mới hoàn toàn hiểu được ý tứ trong lời của nàng ta, nhẹ nhàng bật cười: “Kẻ chấp tử đã hiểu được”
“Không, kẻ chấp tử thông minh, chỉ bởi vì bổn sự không đem những quân cờ kia để vào mắt, cần người ta nhắc nhở”
Kiều Sở quan sát bàn cờ, nàng cầm quân trắng, tình huống lúc bấy giờ vô cùng bất lợi, nàng suy nghĩ một lúc mới phất tay lệnh