“Linh nhi còn muốn chơi nữa không?”
Mọi người đều đang hành lễ vậy mà Thượng Quan Kinh Hồng lại chẳng phản ứng gì, chỉ quay sang ân cần hỏi Lang Lâm Linh, khiến dám hạ nhân không khỏi lo lắng.
Lang Lâm Linh khẽ cười đáp: “Cũng không còn sớm nữa, để thiếp bồi gia đi dùng bữa, Kiều muội muội cũng đi luôn”
Đuôi mắt Lang Lâm Linh khẽ lướt qua Kiều Sở, Kiều Sở biết nàng ta đang lo lắng chờ câu trả lời, nàng liền đối với Thượng Quan Kinh Hồng nói: “Gia chờ một chút, có thể để Kiều Sở nói nốt mấy câu với Lang tỷ tỷ rồi hẵng đi được không?”
Thượng Quan Kinh Hồng ừ một tiếng, Kiều Sở với Lang Lâm Linh tránh ra một bên, Kiều Sở hạ giọng nói: “Lang tỷ tỷ, mọi chuyện đều do gia quyết định, không phải chỉ dựa vào Kiều Sở, nhưng Kiều Sở chúc phúc cho tỷ tỷ”
Lang Lâm Linh hơi chấn động, sau đó lạnh giọng nói: “Muội muội nên hiểu được thế nào là vẹn cả đôi đường”
“Thực sự là Kiều Sở lực bất tòng tâm.
Kỳ thực nếu tỷ tỷ toàn tâm toàn ý đối với gia thì gia nhất định cũng biết.
Ta là thành tâm chúc phúc cho tỷ tỷ”
Trước kia nàng sẽ không phá hỏng việc của hắn, hiện tại vẫn vậy, dù cho tình cảm giữa nàng và hắn có thế nào thì nàng vẫn sẽ tôn trọng những quyết định của hắn.
Nam nhân có kiêu ngạo của nam nhân, người có thể chết nhưng tôn nghiêm thì không thể đánh mất.
Với lại nếu hắn là người không kiên định, chỉ vì lợi ích trước mắt mà vứt bỏ cả tôn nghiêm thì liệu tâm tư của Lang Lâm Linh có còn đặt ở nơi hắn được nữa không?
Lang Lâm Linh nhìn chằm chằm nàng một lúc, bỗng nói: “Kiều Sở, ta thật sự không hiểu được ngươi”
Nàng cũng không nói thêm cái gì, quay về chỗ Thượng Quan Kinh Hồng nhẹ nhàng cười: “Gia, chúng ta đi thôi”
Thượng Quan Kinh Hồng liếc nhìn bàn đá vương vãi lá ngô đồng, đột nhiên đề nghị: “Bổn vương đã lâu không chơi cờ, Lang phi không muốn chơi nữa vậy vừa hay, Kiều Sở, cùng bổn vương đánh một ván đi”
Kiều Sở đang muốn từ chối thì nghe hắn nói tiếp: “Các ngươi hết việc để làm rồi mới nhàn rỗi như thế?”
Hắn lượt mắt nhìn qua đám nô bộc khiến bọn họ khiếp sợ vội vàng dập đầu tạ tội.
“Gia, bọn họ cũng đã làm xong việc rồi mới lại đây xem đánh cờ, thần thiếp không nỡ bảo bọn họ lui xuống, là lỗi của thần thiếp”
Mọi người thấy Lang Lâm Linh nói giúp, đều cảm kích nhìn nàng.
Kiều Sở thầm than một tiếng, vốn những người này đều là đang trong lúc nhàn rỗi không việc gì làm, Thượng Quan Kinh Hồng nếu có trách phạt bọn họ thì cũng là vô lý, lúc nãy khi hắn khiển trách bọn họ chỉ cần “vâng” một tiếng rồi cáo lui cũng đâu có gì, vậy mà chẳng biết sao lại bị Thượng Quan Kinh Hồng dọa cho sợ mà nhận sai, rốt cuộc không sai lại biến thành sai thật.
Thượng Quan Kinh Hồng lại nói: “Linh nhi nàng đi ăn trước đi”
“Bổn vương sẽ nể mặt Lang phi, vậy thế này đi, nếu Kiều phi có thể thắng bổn vương thì bổn vương sẽ bỏ qua không hỏi tội các ngươi nữa”
Kiều Sở mắt chữ a mồm chữ o, nghĩ đây là cái đạo lý khỉ gì? Nể mặt Lang phi, nhưng người đánh cờ sao lại là nàng chứ? Đem tính mạng của một đám người giao hết lên tay nàng như vậy nàng đồng ý cũng không được, mà không đồng ý cũng chẳng xong.
Thượng Quan Kinh Hồng còn bảo Phương Minh đưa hai gã hoa tượng nào đó tới, nói nếu Kiều phi mà thắng thì cũng tha cho bọn họ luôn một thể.
Lang Lâm Linh mím môi cáo lui.
Kiều Sở bất đắc dĩ ngồi xuống.
Tứ Đại Mỹ Nhân đứng một bên còn giơ ra ngón tay cái ý bảo nàng cố lên, nàng chỉ còn biết dở khóc dở cười.
Cũng không biết là do nàng không muốn ngồi cùng hắn quá lâu nên hạ cờ vội vàng hay là do hắn thật sự giỏi, mà mỗi một ván chỉ qua thời gian chưa uống cạn được chén trà nàng đã phải buông tay đầu hàng.
Nàng thầm nghĩ trong bụng, nếu như đây mà là đánh cờ cá độ, chắc nàng thua giờ chỉ còn mỗi cái quần cộc.
Đám hạ nhân còn thảm hơn, âm thầm khóc thét trong lòng, gương mặt không một tia hy vọng nhìn nàng.
Cảnh Thanh chính xác là