Thấy lão Thiết chạy đi, Phương Minh với Cảnh Bình chợt ngộ ra vấn đề, mới để ý Thượng Quan Kinh Hồng tuy trách phạt nhưng lúc này lại đang cầm xẻng xới đất, vẫn chưa hạ lệnh cho hộ vệ động thủ.
Chuyện như thế này cũng không phải mới xảy ra lần đầu, lúc trước cũng từng xảy ra chuyện tương tự có điều khi đó mục đích của Thượng Quan Kinh Hồng phức tạp hơn một chút, còn trước mắt mục đích của Thượng Quan Kinh Hồng tuy là đơn giản, nhưng tình huống ngược lại lại khó giải quyết hơn.
Vốn cứ ngỡ mọi chuyện đã êm đẹp, thật không biết tối hôm đó ở bên suối giữa hai người đã xảy ra chuyện gì.
Thượng Quan Kinh Hồng không nói, mà cả khi Phương Minh với Cảnh Bình hỏi Kiều Sở, Kiều Sở cũng không chịu nói.
Rất nhanh đã thấy lão Thiết quay trở lại: “Kiều chủ tử đang đấu dở, chắc phải ba khắc nữa mới lại đây được”
Lão Thiết tất nhiên sẽ không trực tiếp nói với Thượng Quan Kinh Hồng mà là nói với Phương Minh và Cảnh Bình làm bọn họ hơi giật mình, Thượng Quan Kinh Hồng đột nhiên quăng xẻng đi, lạnh lùng hỏi: “Đấu? Nàng đang đấu cái gì?”
Đây là câu đầu tiên trong mà Thượng Quan Kinh Hồng chủ động đề cập tới Kiều Sở trong những ngày gần đây.
“Là đang cùng Lang phi đánh cờ” Lão Thiết cười khổ đáp.
***
Lời của Lang Lâm Linh khiến cho Kiều Sở giật mình một lúc, sau đó miễn cưỡng cười.
Lang Lâm Linh đem lợi ích đưa ta trước mắt nàng, hy vọng nàng có thể thay mình khuyên Thượng Quan Kinh Hồng…
Mới vừa rồi Thiết thúc chạy qua đây hình như tìm nàng có việc, nàng ở phía xa xa lấy tay ra dấu ý bảo xong việc rồi sẽ tìm thúc, còn trước mắt phải kết thúc ván cờ này đã.
Có điều không dễ như vậy.
“Kiều Sở, ta với muội trước kia có hiềm khích, nhưng muội thủy chung là muốn rời khỏi phủ, còn ta chỉ là muốn giúp muội.
Có vài lời cũng không ngại nói thẳng với muội”
Lang Lâm Linh lơ đãng nhìn mấy phó nhân đứng xa xa, khẽ nói: “Mấy ngày trước ta trở về Lang gia, liền biết được gần đây trong phủ biểu ca ta có khách nhân lui tới, muội muội có biết vị khách đó là ai không?”
Kiều Sở nghe vậy liền biết vị khách đó nhất định không đơn giản, đột nhiên nhớ tới tử y nam tử ngày đó mình từng thấy ở Huyền Tương tửu lâu…..lòng bất giác căng thẳng.
Lang Lâm Linh chăm chú nhìn nàng một lúc mới nói tiếp: “Người đó chính là ấu đệ của Yến Tường quốc quốc chủ vốn cùng cha ta giao tình sâu đậm, là Yến vương gia Yến Tử Hi”
“Yến quốc giáp ranh với Đông Lăng, nhiều năm qua chịu Đông Lăng chi phối, tuy nhiên mấy năm trước, Yến quốc quốc chủ khởi binh nhưng thất bại, phải ký hòa ước chấm dứt chiến tranh.
Nghe nói vị Yến vương gia kia vốn không đồng tình với cuộc chiến tranh này”
“Yến Tử Hi lần này tới Đông Lăng, thứ nhất là vì tìm kiếm vị thê tử đã mất tích của hắn, thứ hai cũng là vì phụng theo sự ủy thác của gia gia ta đến Đông Lăng phù trợ cho biểu ca.
Yến Tử Hi năng lực trác tuyệt, sau khi Yến quốc khởi binh thất bại vốn cũng là nhờ có hắn và cha hắn mà Yến quốc mới có thể khôi phục lại quốc lực như lúc đầu, rất được lòng dân”
“Tình hình nội chính Yến quốc hiện tại cũng rất phức tạp, Yến quốc quốc chủ tuổi tác đã cao, phụ tử Yến vương thực lực lớn mạnh, trong tay nắm nửa binh quyền, trong triều liền chia làm hai phái, một ủng hộ thái tử đương triều, một ủng hộ Yến vương gia lên làm hoàng đế”
Lang Lâm Linh chậm rãi kết thúc câu chuyện, quân cờ trên tay Kiều Sở cơ hồ suýt rơi xuống bàn.
Lần này nàng rốt cuộc khẳng định tử y nam tử ngày đó mình gặp chắc chắn là Yến Tử Hi.
Nàng bỗng nhớ tới lời khi đó Cảnh Bình nói với mình, có gì đó không đúng.
Nhất định là Cảnh Bình lừa nàng rồi, lúc đó câu mà Thượng Quan Kinh Hồng đã