Hơn nữa vừa rồi lão Thiết vì sốt ruột lo cho Thượng Quan Kinh Hồng nên đã vận công quá sức để phá cửa hầm băng, thương thế càng thêm nặng, sức chiến đấu của bọn họ vì thế giảm đi rất nhiều, mà tình trạng của Thượng Quan Kinh Hồng thì cũng gần như phế….
Cũng may đến giữa trưa Thượng Quan Kinh Hồng đã tỉnh lại, lúc đó mọi người đều đang ngồi trong phòng, Lang Lâm Linh và Trầm Thanh Linh thì canh giữ bên giường.
“Đứng lên đi, về sau cũng đừng vào đây nữa”
Ánh mắt Thượng Quan Kinh Hồng mang vẻ xa cách, bình tĩnh nói.
Hắn ngồi dậy mang giày xuống giường, Lang Lâm Linh đau lòng đứng tránh sang một bên, mà hắn bỗng nhìn nàng khẽ gật đầu một cái khiến nàng sửng sốt, tinh thần phấn chấn lên một chút, chút vui vẻ hiếm hoi trong mấy ngày gần đây của nàng, dù rằng thâm tâm đã chấp nhận sự thật cả một đời này ngoài Kiều Sở ra hắn sẽ không yêu thêm một ai nữa.
Trầm Thanh Linh ngược lại vẫn muốn đỡ hắn, hắn lạnh lùng gạt tay nàng ra, cự tuyệt một cách rõ ràng.
Thâm tâm nàng đau đớn biết bao nhiêu, mười mấy năm qua nàng được hắn bảo bọc cưng chiều, sau khi Kiều Sở xuất hiện mọi chuyện mới thay đổi, mãi đến ngày hôm nay hắn với nàng lại trở về như lúc đầu, còn Kiều Sở cũng đã chết, vậy mà hắn lại đối xử với nàng như thế.
Nàng cũng không biết Tần Đông Ngưng đã dùng thủ đoạn gì mà vào được Tông nhân phủ khiến nàng bị mất mặt, nàng biết những người khác mặc dù không nói gì nhưng nhất định là đang âm thầm cười nhạo nàng.
Bao nhiêu ủy khuất, lo lắng, sợ hãi chồng chất mấy ngày qua đồng thời trỗi dậy.
“Thượng Quan Kinh Hồng”
Nàng nghiến răng gọi nhưng Thượng Quan Kinh Hồng lại như không nghe thấy, hoàn toàn coi nàng như không khí, còn khoát tay với lão Thiết và Phương Minh đang muốn dìu hắn, nói: “Thúc đi nghỉ ngơi đi”
Lão Thiết biết hiềm khích giữa Kiều Sở và chủ tử của lão vĩnh viễn đến chết cũng không thể gỡ bỏ, vậy mà lúc này đây tuy thần sắc trên mặt hắn lãnh đạm nhưng vẫn quan tâm nói với lão một câu, cảm xúc trong lòng nhất thời ngổn ngang trăm mối tơ vò.
“Phải rồi, Thiết thúc, trước khi ta đến thi thể của Kiều Sở có bị dịch chuyển đi không?”
Lão Thiết rùng mình vội đáp: “Bẩm gia không có, nô tài tuyệt đối không để ai động tới Kiều chủ tử, chỉ có…chỉ có sau khi lão nô bị thương kịp chạy về, có nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa sổ”
Lão Thiết nói tới đây tiếng nhỏ dần rồi chìm vào im lặng.
Ánh mắt Thượng Quan Kinh Hồng tối đi, cất bước đi ra.
“Lão Bát, đệ đi đâu?”
Trữ vương nghiêm khắc gọi hắn, đích thân chạy theo giữ hắn lại, Thượng Quan Kinh Hồng lắc đầu đáp: “Đệ đến hầm băng”
“Đệ điên rồi sao, không được đến đó nữa”
Những người còn lại cũng hoảng hốt mà Thượng Quan Kinh Hồng lại nhẹ bật cười, qua một lúc mới nói: “Đệ không điên, cái chết của Kiều Sở có một điểm bất thường”
….
Lần này quay lại hầm băng cảm thấy cái lạnh thật dị thường, Thượng Quan Kinh Hồng đẩy nắp quan tài ra, vuốt tóc nàng một lát mới cầm bàn tay trái của nàng lên.
Đông Ngưng tinh mắt lập tức hô nhỏ: “Trong móng tay Kiều tỷ tỷ có gì kìa”
Bàn tay trái của Kiều Sở không giống tay phải, bấu víu trên mặt đất đến gãy cả móng tay nhìn rất kinh dị, ngược lại móng tay trái vẫn còn lành lặn, nhưng trong móng tay dính một lớp màu nâu sậm giống như da.
Cảnh Bình vội nói: “Có khi nào là của hung thủ không?”
Tông Phác phá án nhiều năm rất có kinh nghiệm gật đầu: “Chính xác, nhưng có cái này cũng vô dụng”
Ai cũng hiểu được ý hắn, giết Kiều Sở là do hoàng đế hạ lệnh, cho dù tra ra ai là hung thủ trực tiếp ra tay thì cũng có ích gì đâu, chẳng lẽ còn mơ tưởng hoàng đế sẽ lôi hung thủ ra chém đầu đền mạng hay