Nói cách khác, Kiều Sở trước lúc chết mặc dù thống khổ nhưng một mực chịu đựng chứ không vùng vẫy phản kháng, bình tĩnh giữ nguyên một tư thế, mãi tới tận lúc chết nàng vẫn nhớ tới Thượng Quan Kinh Hồng, muốn nhắc nhở hắn một điều gì.
“Bát gia nói ta mới nhớ, tay trái của Kiều Sở lúc chết không những đặt trước bụng mà còn hơi bị vướng vào dải thắt lưng bên hông, chỉ là lúc đó chúng ta không chú ý tới nó”
“Vướng vào thắt lưng? Lẽ nào là, Kiều Sở sợ sau khi mình chết thi thể sẽ bị dịch chuyển nên cố tình làm vậy để giữ đúng tư thế, có thể người khác sẽ không để ý nhưng Bát gia thì sẽ để ý, nàng biết Bát gia nhất định sẽ để ý……” Bội Lan ngẹn ngào nói không nên lời, Trữ vương thở dài, khẽ nhìn Kiều Sở: “Một người thông minh như muội, đáng lẽ không nên đến Triêu Ca tham tuyển làm vương phi của lão Bát….
”
Nghe hắn nói vậy ai cũng sững sờ, nỗi đau vì mất đi Kiều Sở một lần nữa ập về, dù rằng quãng thời gian mà bọn họ quen biết nàng vốn chẳng được bao lâu.
Phương Minh cầm ống tay áo lau nước mắt, gắng gượng hỏi: “Gia biết Kiều chủ tử muốn nói gì ư?”
Thượng Quan Kinh Hồng không trả lời, giống như vừa phát hiện thứ gì đó, chăm chú nhìn bàn tay của Kiều Sở, nhón tay cẩn thận lôi ra một vài sợi vải lẩn trong lớp da dính dưới móng tay nàng.
“Dùng vải bịt miệng khi giết sẽ không gây tiếng động, nhưng lại sạch như thế này, dưới đất cũng không thấy cái áo bông nào…”
Hắn híp mắt lẩm bẩm như tự nói với mình, siết chặt bàn tay Kiều Sở.
Mọi người tập trung quan sát mấy sợi vải trên tay hắn, đúng là chúng có hơi cũ nhưng quả thực rất sạch sẽ.
Lang Lâm Linh cau mày nhớ lại: “Trên mặt đất khi đó hình như cũng vương vãi một ít”
Bội Lan băn khoăn lắc đầu: “Nhưng phòng nương nương rơi vài sợi vải thì cũng không có gì lạ, có thể là ngày xưa lúc mặc đồ sơ ý làm tuột ra vài sợi”
“Vậy không phải càng lạ sao, sợi vải nằm dưới đất suốt bao nhiêu năm sao lại không bẩn được” Cảnh Bình đầu óc nhanh nhạy đột nhiên hiểu được lời Thượng Quan Kinh Hồng vừa nói.
Trữ vương cũng gật đầu: “Lúc ấy ta cũng nhìn thấy, có điều không nghĩ sâu xa được như vậy”
“Ý mọi người là, hung thủ đã dùng một cái áo để hành hung Kiều chủ tử?” Cảnh Thanh ngờ ngợ hỏi.
Thấy Đông Ngưng đau đớn ngẩn người nhìn quan tài,Tông Phác đau lòng lặng lẽ cầm lấy tay nàng, Đông Ngưng giật thót một cái muốn rút tay ra mà không được, sợ cự nự sẽ ảnh hưởng đến Thượng Quan Kinh Hồng nên đành mặc cho hắn cầm.
Tông Phác hơi vui lên, nhân vừa rồi nghe mọi người nói hắn cũng đã ngộ ra được vấn đề, liền tiếp lời giải thích: “Nhìn sợi vải ố màu có thể hiểu là nó đã có từ nhiều năm trước, nhưng nó lại không bị bẩn nên không thể là do ngày xưa lúc mặc đồ làm vương vãi dưới đất được, phòng Thường phi đã nhiều năm không có ai lau dọn nên đồ đạc trong phòng đóng bụi rất nhiều, mấy sợi vải này chỉ mới xuất hiện thôi.
Điều này dẫn tới hai câu hỏi được đặt ra, nếu hung thủ mang theo một miếng vải làm hung khí thì vì sao lại chọn loại vải bông cũ để làm hung khí giết người; ngược lại nếu nó là do hung thủ tùy tiện chọn đại một cái trong phòng làm hung khí thì lúc bỏ đi vì sao lại mang nó theo?”
Mọi người nhất thời hiểu ra được toàn bộ ý tứ trong lời của Thượng Quan Kinh Hồng trước đó.
Lão Thiết chăm chú lắng nghe, bỗng kinh hãi nhớ ra: “Gia, lúc Kiều chủ tử đến phòng của nương nương có mở tủ cầm mấy bộ quần áo hồi nhỏ của người ra xem, còn chỉ