Tuy nhiên vị trí của Triêu Ca cũng có điểm bất lợi.
Phía trước là Nghiệp thành có địch đóng quân, sau lưng là rừng núi mênh mông bạt ngàn, một khi quân đội của Thượng Quan Kinh Hạo cạn quân lương muốn ra ngoài mua thêm lương thực rất khó.
Nếu đi đường núi thì địa hình dốc cao hiểm trở lại phải vòng qua rất nhiều thành trấn từ Bắc tới Nam của Đông Lăng, mà quân lương là thứ cực kỳ thiết yếu, đi mua lương cần phải phái ít nhất mấy vạn trọng quân đi theo hộ tống, đường xa quân lính mệt mỏi không nói, mà rất có thể sẽ bị quân Thượng Quan Kinh Hồng phục kích.
Mặc dù thám tử của Thượng Quan Kinh Hạo đi thám thính báo lại là không thấy bóng quân địch, nhưng vẫn phải đề phòng kẻo trúng kế.
Còn nếu muốn xông thẳng ra Nghiệp thành thì trừ khi là đã dọn sạch quân của Thượng Quan Kinh Hồng trên đường.
Đường nào cũng bất khả thi.
Nhưng Thượng Quan Kinh Hạo dường như không tỏ ra lo lắng về điều đó, theo lời binh sĩ của Lang tướng quân báo lại lúc theo lệnh điều binh rời khỏi biên quan, trên đường hành quân thì thấy binh lính của Tần tướng quân cũng đang hành quân nhưng không hề thấy bọn họ mang theo xe lương.
Có vẻ như Tần tướng sau khi nhận được thư của thái tử đã chuẩn bị trước, âm thầm đến các thành trấn biên quan thu thập lương thực dự trữ.
Quân lương của Thượng Quan Kinh Hạo sẽ khá là dư giả đủ dùng trong một thời gian, có lẽ vậy mà hắn cũng chưa vội phát động công kích, dự định để quân lính có thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức sau chặng đường xa vừa di chuyển, sau đó sẽ tổng tiến công thẳng chiếm Nghiệp thành, hơn nữa còn đủ sức để đối phó với quân của Hiền vương và Hạ vương.
Bởi vậy mà đại quân của Thượng Quan Kinh Hồng tuy chiếm đóng ở Nghiệp thành, có thể tùy ý đến những thành quận khác mua lương thực nay cũng rơi vào thế bị động.
Thêm nữa, cả bốn vị hoàng tử đều nhận được tin báo ba mươi vạn đại quân của Tây Hạ hiện đang chiếm đóng ở biên cảnh Tây Bắc, tin tức này khiến lòng mỗi người như phủ một tầng mây đen.
Hoàng đế ở Nghiệp thành chiếu cáo thiên hạ, muốn bốn đứa con của mình tạm thời gạt bỏ hiềm khích, lấy quốc làm trọng mà họp mặt cùng bàn kế sách chống địch, nhưng chiếu cáo của hoàng đế ban ra như cục đá chìm xuống đáy biển không được ai đáp lại, kể cả Thượng Quan Kinh Hồng đang đóng quân ở Nghiệp thành, khiến hoàng đế rất phiền não, không ngờ đại quốc Đông Lăng rộng lớn của mình có ngày lại rơi vào cảnh trong ngoài vây khốn.
Sau đó, Thượng Quan Kinh Hồng bí mật gặp mấy viên quan ở Nghiệp thành, vừa đi khảo sát khắp Nghiệp thành, vừa thận trọng ngâm cứu địa đồ các quận, sau mấy lần công thành quy mô nhỏ thất bại hắn bất chợt phát lệnh công thành với quy mô lớn.
Mọi người không tán thành với chủ ý đó, bọn họ biết Thượng Quan Kinh Hồng sốt ruột, thời điểm này là ai mà chẳng sốt ruột, nhưng dù vậy cũng không thể hành sự bất cẩn.
Ai cũng kinh hãi khi nghe Thượng Quan Kinh Hồng trí mưu ra một quyết định điên rồ như thế.
Trong tay không nắm được cách bày binh bố trận của địch thì phát động tiến công chẳng khác nào đánh một canh bạc may rủi.
Tường thành Đông Hiểu kéo dài liên miên rất nhiều cửa thành, chẳng ai đoán được Thượng Quan Kinh Hạo sẽ bố trí phòng thủ chỗ nào mỏng, chỗ nào dày.
Nếu chỉ tập trung công một cửa thì quân của đối phương sẽ đến tiếp viện ngay tức khắc thông qua những cửa khác, còn nếu phân tán lực lượng công nhiều cửa thì khả năng thành công đã không cao còn dễ tổn thất nhân số.
Dù binh lính phòng thủ bên địch lực chiến có yếu cũng chẳng có gì đáng ăn mừng, quân của Thượng Quan Kinh Hạo đông như vậy phòng thủ mỗi cửa nhất định đủ dày.
Thêm nữa, trên tường thành có bố trí đội cung binh, bẫy đá tảng, tầm nhìn dễ quan sát, ở cửa thành có trọng binh thì binh lính bên trong toàn người thiện chiến luôn sẵn sàng tiếp viện, nói thế nào thì Thượng Quan Kinh Hồng cũng yếu thế hơn.
Nhưng Thượng Quan Kinh Hồng kiên quyết không từ bỏ ý định, hắn nghiên cứu ra một số loại vũ khí mới lệnh cho công tượng gấp gáp chế tạo.
Phát động trận chiến, hắn lấy phương pháp nửa phân tán