Mọi người nối bước Thượng Quan Kinh Hồng ra ngoài, Tả Binh đi ở cuối hàng, ánh mắt vẫn nghiền ngẫm một cái lò rèn đúc vũ khí cực lớn đặt trong lều, Thượng Quan Kinh Hồng đã luyện ra một loại nước thuốc lệnh cho binh lính bôi lên vũ khí, sau khi được mài binh khí càng trở nên sắc bén dị thường.
Trận hôm nay mặc dù thảm bại nhưng binh khí đã phát huy tác dụng rõ rệt, khiến quân địch bị thương rất nhiều.
….
Ra khỏi doanh trướng thì thấy ở thành trì phía trước, tức trong quận Đông Hiểu có khói lửa bốc lên cao nhìn xa trông như một con phượng hoàng lửa.
Chẳng lẽ là quân địch đang đốt lửa ăn mừng?
Cũng không giống lắm, nếu là đốt lửa ăn mừng thì thế lửa kia có vẻ hơi kém khí thế.
Thượng Quan Kinh Hồng bỗng phun ra một ngụm máu, mọi người giật mình kinh hãi, thầm nghĩ là do hắn bị kích động quá.
Giờ đây khắp doanh trại chìm trong trong nỗi đau tưởng niệm những người đã chết trận, cùng với sự tuyệt vọng bao trùm, binh sĩ đứng bên ngoài đều phẫn nộ nhìn vị tướng quân này, nghĩ tới hôm nay khi công cửa hông, hắn nhìn thấy vô số binh lính bị giết nhưng vẫn hạ lệnh tiếp tục công cửa thành hết lần này đến lần khác…
Thấy thế, trong lòng mỗi người đều vừa là sợ hãi vừa là bi phẫn.
Không biết là ai cả gan thốt lên “Hay lắm!”
“Kẻ nào ăn nói linh tinh lôi ra chém!” Bộ binh thượng thư nghe được liền lạnh lùng quát.
Trong thời gian này hắn cũng là tướng lãnh, cùng Trữ vương, Hạ Hải Băng, Tả Binh và mấy vị hoàng tử khác mỗi người chấp chưởng một bộ phận binh sĩ.
Cảnh Bình, Cảnh Thanh vội đỡ lấy Thượng Quan Kinh Hồng, Thượng Quan Kinh Hồng đăm đăm nhìn một chỗ gần một binh sĩ đang cầm dao, miệng lại khẽ mỉm cười: “Lang tướng quân, ngài dẫn dắt hai vạn binh sĩ di chuyển thông qua các quận vòng đến sau núi tuyết đóng quân ở lối ra, Tả đại nhân làm phó soái đi theo hỗ trợ, Tả đại nhân giỏi sử dụng thám tử, đại nhân hãy phái ra một số người tiến sâu vào con đường trên núi xem có phát hiện dấu hiệu quân Hạo hay không, nếu có xin tức tốc phái người báo về Nghiệp thành”
“Ở Nghiệp thành không thể tiến công thêm nữa, phải tập trung hết sức phòng thủ.
Không có lương thảo, Thượng Quan Kinh Hạo sẽ không duy trì được lâu…”
Hắn vừa dứt lời liền nghiêng đầu bất tỉnh.
Trên người hắn vết thương cũ chưa lành, ra trận lại nhận thêm vết thương mới, dù đã nuốt vào hồ đan còn dư nhưng tâm tình bị kích động vẫn vượt mức chịu đựng, mọi người hoảng hốt vội truyền quân y tới khám, những người khác đứng chờ bên ngoài doanh trướng vừa lo lắng sốt ruột, vừa khó hiểu vì những lời hắn đã nói.
Sao hắn lại nói Thượng Quan Kinh Hạo không có lương thảo, sao có thể có chuyện đó được?
Bỗng hai mắt Tả Binh sáng lên như nghĩ ra điều gì đó, rồi bảo binh lính cho truyền mấy viên quan ở Nghiệp thành đến.
Đang lúc mọi người bối rối khó hiểu thì nghe Tả Binh hỏi mấy người đó: “Khi Bát gia mật triệu gọi các ngươi đã hỏi những vấn đề gì?”
“Hồi bẩm đại nhân, Duệ vương lúc ấy đã hỏi tình hình phân bố nông nghiệp của quận Đông Hiểu”
Nghe vậy Tông Phác giật mình như vỡ lẽ: “Theo quan sát thì lương thực trồng ở đây vẫn chưa tới mùa thu hoạch, hắn khi ấy đi thăm dò xung quanh Nghiệp thành không phải là đi coi cách bố phòng mà là tình hình thu hoạch nông vật, Nghiệp thành tiếp giáp Đông Hiểu, địa hình như nhau, cây lương thực trồng ở Nghiệp thành vẫn chưa chín hết chứng tỏ Đông Hiểu cũng thế”
“Hắn hạ lệnh công thành ở cửa hông đó chẳng lẽ là để phá chỗ trồng lương thực của quận Đông Hiểu?”
Nghe hắn nói thế, mọi người kích động vội sai người lấy bản đồ ra xem, bọn họ phần lớn là người ở Triêu Ca hoặc là ở biên quan nên không rành địa hình ở Đông Hiểu, nhưng mấy ông quan ở Nghiệp thành trước kia vẫn thường lui tới buôn bán với bên ấy nên đương nhiên hiểu rõ, dò bản đồ một cái liền xác nhận chỗ cửa hông kia quả nhiên là nơi phân bố trồng lương thực của Đông Hiểu.
Thập hoàng tử hậm hực: “Biết là vậy nhưng trong tay đối phương vẫn còn rất nhiều lương thảo, huống hồ nếu chúng ta công được thành đốt được chỗ lương thực chưa kịp thu hoạch thì không nói, đằng này kết quả Bát ca mất hơn bốn vạn mạng người mà chẳng thu được tích sự gì”
Thất hoàng tử và Lục hoàng tử không lên tiếng như ngầm đồng tình với Thập hoàng tử
“Các ngươi nghĩ năm vạn binh mã là cái gì hả” Trữ vương lớn tiếng mắng, xong lại lắc đầu lẩm bẩm: “Không đâu, lão Bát hẳn sẽ không làm chuyện gì hắn không nắm chắc…”
Tông Phác mím môi khổ não trầm tư, hoàng đế gắt gao đóng mắt, chính ông ta cũng không biết được đứa con này của mình đang nghĩ gì, đã không yêu thương hắn thì chớ, thậm chí còn chẳng có đủ lòng tin như bằng hữu lẫn huynh đệ đối với hắn…
Lang tướng quân đi qua đi lại lòng băn khoăn tự hỏi, còn Lang Lâm Linh thì vẫn bình tĩnh, đối với nàng Thượng Quan Kinh Hồng vẫn luôn là Thượng Quan Kinh Hồng, việc hắn làm nàng sẽ không nghi ngờ.
Nàng ngưng mắt nhìn cửa doanh trướng chờ đợi tin tức của quân y, đám người Cảnh Bình hiện đang ở bên trong, còn nàng và Thanh Linh đều bị Cảnh Thanh ngang ngược thô bạo đuổi ra ngoài không cho tới gần.
Trầm Thanh Linh mấy ngày nay cũng trở nên rất im lặng.
Nàng bỗng phát hiện mấy ngày qua Thượng Quan Kinh Hồng dường như lờ Trầm Thanh Linh đi, cho là nên quan tâm hỏi han một chút: “Ngươi vẫn ổn chứ?”
Trầm Thanh Linh chỉ liếc nàng một cái rồi tiếp tục nhìn quân trướng, miệng nhàn nhạt cười không đáp.
Dường như một câu mắng của Tông Phác đã khiến Trầm Thanh Linh thay đổi.
Đông Ngưng cũng mới từ trong doanh trướng bước ra, bỗng Tả Binh cầm tay nàng, mặc dù lần trước hắn không ép nàng làm gì cả nhưng nghĩ tới hai người từng thân mật mặt Đông Ngưng liền nóng lên, lại trước mặt nhiều người như vậy, Đông Ngưng ra sức vùng vẫy.
Những người khác kinh ngạc nhìn hai người, ngay cả hoàng đế cũng nhìn chằm chằm, Tả Binh khom người thi lễ với hoàng đế một cái rồi ôm eo Đông Ngưng thi triển khinh công rời đi.
Giữa đêm đông vọng lại tiếng la hét của Đông Ngưng, vừa thẹn vừa vội, vừa buồn bực, ảo não: “Tả Binh, thả ta xuống, ngươi đưa ta theo làm gì, ta phải chăm sóc cho Kinh Hồng ca ca”
Tả Binh mặc kệ nàng, sau khi đưa nàng tới một gò đất rồi mới thả nàng lên một đống lúa Đông Ngưng bực mình vùng vẫy ngồi dậy lại bị hắn nắm lấy bả vai, giọng