“Thượng Quan Kinh Thông, ta không muốn biết, ta không muốn hỏi gì cả, vì sao cứ ép ta phải hỏi chàng! Chàng không cần ta nữa cứ việc nói thẳng!”
Nàng bật khóc, nước mắt giàn dụa, vùng vằng muốn thoát khỏi bàn tay nắm chặt của hắn, Thượng Quan Kinh Thông thảng thốt kéo nàng vào lòng: “Ai nói ta không cần nàng? Dù phải trả giá thế nào ta cũng muốn có nàng, chỉ vì ta sợ….
.
Được, được, chúng ta không nói nữa, vĩnh viễn không nhắc lại chuyện này nữa, có lỗi gì đều là lỗi của ta được không?”
Tiểu Man khóc một trận thật lâu, cũng không biết vì sao mình lại đau lòng như vậy, khóc mãi không dừng được, đến nỗi hai tỷ tỷ nàng cũng phải sửng sốt nhìn, cả những binh lính đến giờ ăn trưa đi ngang qua nhìn thấy cũng bị dọa cho khiếp sợ, bị Thượng Quan Kinh Thông lạnh lùng iếc mắt cảnh cáo, phải tránh ra góc xa xa lén lút quan sát.
Tiểu Man vừa vặn ngẩng đầu nhìn thấy cảnh đó, mặt đỏ lên, hung hăng đấm Thượng Quan Kinh Thông mấy đấm, đòi đi chỗ khác, Thượng Quan Kinh Thông mím môi, bế nàng về doanh trướng.
Hắn đặt nàng xuống giường, Tiểu Man vừa nhổm dậy thì bị hắn đè xuống, bị hắn hôn, nụ hôn vừa thô bạo vừa ôn nhu, nàng giãy dụa một lát xong im lặng đón nhận…Hắn hôn xong rồi lại ôm nàng vào lòng: “Thành thân rồi ta sẽ không buông tay nàng nữa”
Tiểu Man biết hắn rất nghiêm túc, cắn môi ngượng ngùng gật đầu.
Hắn lại hôn nàng,Tiểu Man nhẹ nhàng vòng hai tay ôm eo hắn, khẽ hỏi: “Chàng sắp khai chiến với Duệ vương phải không?”
Thượng Quan Kinh Thông siết chặt nắm tay, không trả lời.
“Kinh Thông, ta biết chàng khổ tâm, chàng không cấm đoán ta làm chuyện gì, nên ta thường đi hỏi Hạ tổng quản chuyện thời cuộc, đối với những chuyện xảy ra ở Đông Lăng ta cũng biết được đôi chút.
Hôm qua ta ra ngoài đi dạo một mình, vô tình nghe được mấy binh lính đồn đãi, nói mẫu thân chàng…bọn họ nói, mẫu thân chàng…”
“Là nhân tình của Duệ vương”
Thượng Quan Kinh Thông bình tĩnh tiếp lời, Tiểu Man buồn bã, nàng biết hắn rất khổ tâm nhưng không chịu kể cho nàng nghe mà một mình chịu đựng, lặng lẽ săn sóc nàng, nàng ôm đầu hắn vào lòng.
Thượng Quan Kinh Hồng ngẩn người, nàng như vậy bảo sao hắn không yêu, hắn chôn đầu vào hõm vai nàng, lại nghe nàng nhẹ giọng nói: “Với nỗi nhục đó, ta biết trận chiến này là không thể tránh khỏi…”
“Nàng không tán thành phải không?”
“Không, đánh hay không đánh đều tùy chàng, chàng muốn thế nào cứ làm như thế, làm việc chàng cho là nên làm, chỉ là, nếu có thể, đừng để dân chúng vô tội bị vạ lây quá nhiều”
“Dân chúng?”
“Đúng vậy, sinh linh, mạng người”
“Tiểu Man, nàng không biết ta hận Thượng Quan Kinh Hồng biết bao nhiêu, ta muốn giết hắn…”
….
Sau, Tiểu Man mới biết trận chiến này phức tạp hơn nàng tưởng rất nhiều, tối hôm đó có rất nhiều người tập trung trong doanh trướng của Thượng Quan Kinh Thông.
Dường như là tập trung toàn bộ các đại nhân vật.
Gồm có Yến Tử Hi từ phía Tây, Tây Hạ vương, Thuần Phong hoàng tử, Thái Trữ công chúa ở biên cảnh và cả Thượng Quan Kinh Hạo ở phía Đông.
Cái người tên Thượng Quan Kinh Hạo tạo cho nàng cảm giác không thoải mái chút nào, nhìn thấy hắn là cả người run rẩy, máu toàn thân như đông cứng lại.
Tây Hạ vương nhìn nàng, nhàn nhạt hỏi, Hạ vương, ngươi bỏ rơi con gái trẫm chính vì nữ nhân này? Chẳng có gì nổi bật, thôi bỏ đi, chính sự quan trọng hơn, bảo nàng ra ngoài đi.
Thượng Quan Kinh Thông lạnh lùng đáp, nàng là nữ nhân của ta không cần thiết phải ra ngoài.
Thượng Quan Kinh Hạo cười giảng hòa, nói, Tây Hạ vương chớ