Không biết khiến cho người khác phải kinh sợ là một đầu tóc bạc trắng của hắn hay là vì dung mạo giống hệt Thượng Quan Kinh Hạo kia, cả người Tiểu Man nóng ran, run rẩy, vẻ mặt lạnh nhạt của nam nhân khiến lòng nàng sinh cảm giác khó tả, một cảm giác vô cùng nghẹt thở…
Nước mắt trên mặt nàng rơi xuống cánh tay hắn, hắn tựa hồ hơi giật mình, ánh mắt lợi hại như mắt chim ưng dời khỏi đám đông đang giao chiến, cúi đầu nhìn nàng.
Sau đó hắn liền dùng sức ném nàng ra xa…Tiểu Man vô cùng cảm kích, dù sao rơi xuống đất chết còn đỡ hơn là chết trong lòng người nam nhân như vậy…
“Thiết thúc, Cảnh Bình, Cảnh Thanh, bảo hộ nàng ta, nàng là nữ nhân của Cửu đệ”
Thanh âm trầm thấp vang lên nháy mắt tiêu tán…Nàng được một nam tử dung mạo xấu xí mất một cánh tay ôm ngang hông, lại thấy có thêm hai nam tử trẻ tuổi khác phi thân đến.
Nàng tiếp đất ngay trước cửa thành, vừa nhìn lại càng hoảng hốt, cửa thành lúc này đã mở toang, nói vậy những người này là từ trong thành đi ra hay sao?
Hắn nói “Cửu đệ”? Vậy hắn là ca ca của Thượng Quan Kinh Thông? Hắn cứu nàng, có khi nào tính dùng nàng để uy hiếp Thượng Quan Kinh Thông không?
Trong hỗn chiến, Thượng Quan Kinh Hạo sắc mặt đại biến, lộ ra vẻ hung ác ngoan lệ, giục ngựa phi về phía nam tử đầu bạc, kiếm trong tay kéo thành một đường ánh sáng bạc chói lóa.
Nam tử đầu bạc lạnh lùng cười, tay cũng cầm kiếm phi thẳng về phía Thượng Quan Kinh Hạo, Tiểu Man không nhìn rõ được vẻ mặt hắn, chỉ thấy được bên dưới bộ chiến giáp kia là một thân hình gầy yếu, nhưng lộ vẻ hiên ngang, quyết tuyệt, trái ngược hẳn với vẻ vắng lặng trong mắt.
Nàng chỉ đánh giá hắn trong một cái chớp mắt, sau đó lực chú ý lại quay về trên người Thượng Quan Kinh Thông, lại lập tức bị tình cảnh bên kia dọa cho kinh sợ, không biết từ lúc nào trên tay Thuần Phong xuất hiện một bộ cung tiễn đang nhắm thẳng vào Thượng Quan Kinh Thông_người vẫn đang ngây ngốc đứng trong đám hỗn chiến mà nhìn nàng.
Hắn hiển nhiên là đã bị chuyện nàng rơi khỏi tường thành ban nãy dọa, cứ ngây ngốc như vậy đứng nhìn nàng, mặc kệ hết thảy binh lính chém giết xung quanh.
Đáng tiếc ngay cả nàng cũng kêu không ra tiếng, mũi tên nhắm thẳng vào tim hắn đã bật khỏi dây cung lao đi….
Nàng đau khổ cười, nghĩ thầm chi bằng nàng và hắn cùng đồng quy vu tận.
Quyền dục, yêu hận, lòng tham của con người luôn luôn quá lớn, làm sao mà không có chiến tranh, chiến tranh giữa người với người, giữa nước này với nước khác.
Một bên là tình nghĩa, một bên là gia quốc, sẽ đặt hắn vào một sự lựa chọn khó khăn.
Tương lai mà hắn và nàng cùng mơ ước liệu có thể tồn tại.
Nàng cười, lặng lẽ rút ra thanh chủy thủ giấu trong y phục, cái đêm những người kia mật đàm, nàng đã lén lấy thanh chủy thủ này từ trên người Thượng Quan Kinh Thông giấu đi, cũng không rõ là vì cái gì lại muốn làm như vậy.
Còn không phải là vì ngày hôm nay đó sao.
“Không, gia!”
Nam tử cụt tay thét lên một tiếng lệ thảm, tiếng thét như xé toạc không khí làm bàn tay nắm thanh chủy của nàng cũng phát run lên, chỉ thấy nam tử đầu bạc đang nghênh chiến với Thượng Quan Kinh Hạo đột nhiên chuyển mũi kiếm vung lên, kiếm khí cắt qua không khí lao đi chặt đứt mũi tên chỉ còn cách lồng ngực Thượng Quan Kinh Thông trong gang tấc, mũi tên đứt đoạn rơi vào trong màn khói bụi mờ mịt.
Cũng đồng thời ngay lúc đó, mũi kiếm của Thượng Quan Kinh Hạo đâm xuyên vào lồng ngực nam tử đầu bạc….
.
Nam