Hắn chính là Thượng Quan Kinh Hồng.
Thượng Quan Kinh Hồng trông rất yếu ớt, sắc mặt trắng bệch như màu tóc trên đầu.
Nhưng trong mắt hắn lại chứa một hào quang ấm áp, đạm mạc, tựa như thế gian hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay nhưng chủ nhân của nó lại không hề cần đến.
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kính ngưỡng khi nhìn hắn….
Thượng Quan Kinh Hồng ngày hôm nay không thể nghi ngờ là đã khôi phục lại kí ức của kiếp trước.
Giống như khi ở Thiên giới, hắn cao cao tại thượng, tâm chứa đựng vạn vật nhưng lại vô tình, trong mắt nhiều người hắn chính là vị Phật độc nhất vô nhị.
Độc nhất vô nhị ư?
Hắn ta và hắn từ lúc khai thiên lập địa là cùng cộng sinh, dựa vào cái gì chỉ mình hắn ta được chọn là người đứng đầu thiên địa!?
Nhưng quả thật tâm hắn đang rất hoang mang.
Hắn thua rồi sao?
Hắn thực sự đã thua rồi sao?
Mấy ngày qua xảy ra quá nhiều chuyện khiến hắn không có thời gian chuyên tâm tu luyện, vốn định sau khi đăng cơ mới bắt đầu tu luyện hoàn lại hồn lực, giết chết hai đại cổ phật, thống ngự thiên hạ, dùng thần lực cường đại giúp mình quay về vị trí cũ.
Nhưng nếu như đêm nay hắn chết_tâm hắn thót một một cái, nếu như hắn chết tại đây, vậy thì hắn sẽ không thể quay về vị trí cũ, bởi vì lịch kiếp của hắn vốn đã thất bại, hắn đã hại chết quá nhiều người.
Lịch kiếp thất bại khiến hắn không thể quay về vị trí cũ một cách tự nhiên nữa, nếu giờ đây ngay cả thần lực cường đại giúp hắn quay về vị trí đó hắn cũng không đạt được, thì chuyện gì sẽ xảy ra cho hồn phách của hắn? Sẽ gia nhập vòng luân hồi lục đạo ư? Mà cho dù có gia nhập lục đạo luân hồi đi nữa thì với những nghiệp chướng hắn đã gây ra thì hắn sẽ đầu thai thành thứ gì? Súc sinh, ngạ quỷ, hay vĩnh viễn là quỷ hồn trôi giạt khắp thế gian?
“Phật chủ…..”
Bên tai vang lên thanh âm run rẩy của Vương Mãng và Mạc Tồn Phong, nháy mắt khiến lưng hắn ướt đẫm mồ hôi lạnh, từ lúc khai thiên lập địa đến nay, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ đến như vậy…
Hắn đảo mắt nhìn những người đứng cạnh Thượng Quan Kinh Hồng, có hoàng đế, Mạc Tồn Phong, Hạ Hải Băng, Tả Binh, Trữ vương, Lục thất, thập hoàng tử, thượng thư Lại bộ, Hình bộ; Tông Phác, Tần Đông Ngưng, Yến Tử Hi, Trầm Thanh Linh, Lang tướng quân, Lang Lâm Linh, lão Thiết cùng đám người Duệ vương phủ, hai nha đầu của Kiều Sở, Thượng Quan Kinh Thông và nữ tử tên Tiểu Man.
Bên đó bất quá cũng chỉ hơn hai mươi người, bên hắn cũng có hơn mười người, hắn sợ cái gì?
Hắn vừa mới hơi thả lỏng một chút lại đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo cùng với nỗi sợ_hy vọng chợt tắt, sợ hãi dâng lên càng khiến người ta run rẩy.
Hắn sao có thể quên được, rằng dù là Thượng Quan Kinh Hồng hay là Phi Thiên đi nữa thì vẫn là con người đó, người luôn khiến cho hắn không thể nào nắm chắc mọi chuyện.
Hắn sao có thể không nghĩ đến, những con người này xuất hiện ở đây, vậy bốn phía sao có thể không có mai phục cho được.
Hắn thua rồi!
Lần này hắn cảm giác được rõ ràng là hắn thua rồi!
Hắn căn bản còn có trong tay bốn mươi lăm vạn binh mã để cùng người này quyết đấu, vậy mà cuối cùng lại thua ở lâm đạo hẻo lánh này thật sao?
Hắn không bằng Thượng Quan Kinh Hồng ư?
Thượng Quan Kinh Hồng biết được hắn ở chỗ này, hắn vốn nhắm mắt bật cười, nghĩ tới đó khó chịu hung tợn mở mắt ra, trầm giọng hỏi: “Làm thế nào ngươi biết ta ở đây? Chẳng lẽ ngươi đã khôi phục lại pháp lực?”
Thượng Quan Kinh Hồng không đáp, chỉ khẽ liếc mắt sang bên cạnh, theo đó có một người từ trong rừng bước ra.
Chính là nữ tử mà hắn vừa cáo biệt cách đây một ngày, nữ tử có dung mạo đẹp đẽ cao quý, ánh mắt thi thoảng lộ ra một cỗ dã tâm.
“Là Thái Trữ?”
Thượng Quan Kinh Hạo sửng sốt, cả Vương, Mãng hai người cũng giật mình, một cơn thịnh nộ lan ra khắp lồng ngực Thượng Quan Kinh Hạo, hận không thể lập lức bóp chết nữ tử này, dương ngón tay chỉ vào Thái Trữ: “Ngươi phản bội ta? Mười vạn binh sĩ Tây Hạ của ngươi chết dưới tay Thượng Quan Kinh Hồng, Yến Tử Hi trợ giúp cho Thượng Quan Kinh Hồng, cái chết của Thuần Phong suy cho cùng cũng là do hắn, vậy mà ngươi lại quên mất thù nước thù nhà, vì hắn mà phản bội ta?”
Không chỉ Thái tử mà cả những người đứng bên Thượng Quan Kinh Hồng cũng giật mình không kém, tối hôm qua bọn họ chỉ nghe lão Thiết truyền lời của Thượng Quan Kinh Hồng, nói là đêm nay sẽ đi gặp Thượng Quan Kinh Hạo, mọi người mừng rỡ theo hắn đến đây nhưng cũng không biết vì sao Thượng Quan Kinh Hồng biết được tung tích của Thượng Quan Kinh Hạo, thẳng cho tới tận lúc Thái Trữ xuất hiện.
Thái Trữ nhẹ nhàng cười, ngắm nghía chiếc khăn quàng trên cổ mình, trên chiếc khăn vẫn lưu lại dấu vết từng bị kéo cắt xé.
Có người nhận ra, kia chính là chiếc khăn mà Thái Trữ đã từng tặng cho Thượng Quan Kinh Hồng trong một lần cung yến, nhưng khi đó Thượng Quan Kinh Hồng lại đem nó tặng lại cho Kiều Sở.
“Ngươi vẫn yêu hắn? Thái Trữ, ngươi điên rồi, ngươi vì hắn mà bán đứng chính quốc gia của mình?”
Thượng Quan Kinh Hạo cười lạnh, cũng là nói ra sự kinh hãi trong lòng những người còn lại.
Thái Trữ vẫn cười, bờ môi đỏ mọng phá lệ kiều diễm khác hẳn ngày thường.
“Đúng vậy, ta thích hắn, nữ tử Tây Hạ chúng ta dám yêu dám hận, có cái gì không dám thừa nhận”
Nàng chậm rãi nâng bàn tay phải lên, ép giữa những ngón tay dài thon gọn của nàng rõ ràng hiện lên ba chiếc ngân châm: “Ta thậm chí có thể nói cho ngươi biết, Thuần Phong cũng chính là do ta gián tiếp hại chết.
Lúc ấy ta đứng bên cạnh hắn, là ta đã phóng châm vào lưng ngựa của hắn, khiến hắn ngã về hướng Tây Hạ vương đỡ một thương của Yến Tử Hi”
Mọi người nghe vậy đều kinh hãi, liên tục nhìn nàng, lại lặng lẽ nhìn Thượng Quan Kinh Hồng, người trước sau như một vẫn duy trì nét mặt vô can mà nhìn Thượng Quan Kinh Hạo, giữ chặt Thượng Quan Kinh Hạo trong tầm mắt.
Thượng Quan Kinh Hạo nhìn chằm chằm Thái Trữ, nghiến răng: “Ngươi vì hắn mà cam nguyện phản quốc!”
Thái Trữ cười lắc đầu, bình tĩnh đón nhận ánh mắt như muốn giết người của hắn: “Phản quốc ư? Ta không phải ngươi, thái tử điện hạ.
Ta cho dù có yêu ai cũng sẽ không vì nam nhân đó mà bán đứng chính quốc gia của mình, ngươi căn bản không hiểu ta, lấy gì để ta phải toàn tâm toàn ý giúp ngươi?”
Nàng nói xong từ trong người lấy ra một bức thư tay.
Tiểu Man từ nãy giờ vẫn được Thượng Quan Kinh Thông ôm trong lòng, thấy vậy cũng sinh tò mò, bất giác giãy khỏi hắn để nhìn cho rõ bức thư trong tay Thái Trữ.
“Ngươi có còn nhớ ngày chúng ta hẹn gặp ở Thiên Hương các hay không? Hôm đó ta đã hẹn gặp cả Duệ vương và ngươi.
Tại cung yến, Duệ vương đã lấy lễ vật của ta tặng lại cho Kiều phi, sau ở Thiên Hương các hắn đem nó trả lại cho ta, ta lúc ấy rất giận hắn, nhưng sau lại phát hiện trong chiếc khăn đó có giấu một bức thư do chính hắn viết gửi cho ta”
Thái Trữ buông tay, bức thư rơi xuống đất.
Thượng Quan Kinh Hạo nhớ lại lúc hắn đến Thiên Hương các gặp Thái Trữ, nhìn thấy chiếc khăn rách nát trên tay nàng, còn tưởng nàng vì giận dữ mới xé nó để trút giận, thì ra….
Ánh mắt hắn trầm xuống, chậm rãi cúi người nhặt bức thư lên.
Chỉ thấy trên mặt giấy viết: “Xin công chúa hãy giữ vững tâm nguyện, công chúa có chí lớn, Thượng Quan Kinh Hồng ngày sau nếu có chưởng quốc, nhất định toàn lực trợ giúp công chúa hoàn thành nghiệp đế vương”
Phần lạc khoản in một con dấu triện đỏ thẫm của Duệ vương.
“Ta đã sớm biết ngươi là nữ nhân có dã tâm, ngươi là người trong vương tộc, ở Tây Hạ, ngươi có được địa vị phú quý, nếu ngươi trợ giúp ta đăng cơ thì vị trí quân hậu Đông Lăng tất sẽ là của ngươi, ngươi sẽ có được vị trí không nữ nhân nào sánh bằng, nhưng ngươi lại còn muốn xưng nữ đế?” Thượng Quan Kinh Hạo đọc nhanh bức thư, giật mình sửng sốt.
Thái Trữ thu lại ý cười, mặt mày trở nên nghiêm túc khiến người khác không khỏi căng thẳng.
Thái Trữ nhíu mày, chắp tay phía sau, hỏi ngược lại: “Có gì không thể? Ai nói nữ nhân không thể đăng cơ?”
“Vương huynh của ta đạt được vương vị, dã tâm tuy lớn nhưng năng lực không đủ, còn không biết dừng lại đúng lúc để cố gắng củng cố gia quốc, gây tổn hại đến phúc lợi quốc dân, suốt ngày chỉ lo tính toán làm thế nào mở rộng lãnh thổ, không tự biết Tây Hạ còn chưa đủ cường đại đến mức có thể thống nhất Vân Thương.
Cho dù có thể thắng được Đông Lăng, còn những quốc gia khác thì sao? Cơ nghiệp tổ tông sớm muộn gì cũng sẽ thua trong tay hắn, vương huynh của ta không xứng là vua của Tây Hạ”
“Ta biết, dù không có ta nói giúp, ngươi vẫn có thể thuận lợi đàm ước với Vương huynh, ta không thể ngăn cản vương huynh ta được, hắn tuyệt đối sẽ không nghe theo lời ta.
Vương huynh có ân nuôi dạy ta, ta không thể hạ sát thủ, nhưng việc Tây Hạ thua trận, Thuần Phong chết lại gây đả kích rất lớn, trong lòng vương huynh đã sinh do dự.
Hơn nữa sau khi ngươi rời đi, thám tử của ta đã báo với vương huynh rằng bộ tộc của Mịch La được ám vệ của Duệ vương tương trợ thành công vây khốn binh mã Bắc địa, cắt đứt đường lương thảo tiếp viện cho ngươi.
Vân Cơ cùng ta có quan hệ rất tốt, giúp ta khuyên vương huynh lui binh.
Ta sau khi báo tin cho Duệ vương cũng theo tới đây, đã một ngày một đêm, ta đoán hiện giờ quân Tây Hạ đã rút khỏi Đông Lăng”
“Thái tử điện hạ, Thượng Quan Kinh Hồng không yêu ta nhưng hắn tôn trọng ta, biết được ta chân chính muốn có thứ gì.
Ngươi cho ta vị trí hoàng hậu Đông Lăng, với ta cũng chẳng phải thứ gì to tát.
Ta, Yến hầu, Duệ vương đều giống nhau không chủ chiến, mà là thiên hạ cùng cộng sinh”
Nghĩa là nàng ta chọn Thượng Quan Kinh Hồng chứ không chọn hắn?
Binh mã Bắc địa cũng bị nhốt?
Thì ra trước khi xuất binh Kháng thành, Thượng Quan Kinh Hồng đã chuẩn bị hết thảy_Thượng Quan Kinh Hạo nghe vậy, siết chặt nắm đấm, thật lâu sau mới bật cười một tràng dài, lạnh lùng nhìn Yến Tử Hi: “Cả Yến vương gia cũng đã lập minh ước với Bát đệ của cô từ trước rồi?”
Yến Tử Hi gật đầu: “Phụ thân của Tử Hi với Lang gia có quan hệ nhiều đời, Tử Hi đến Đông Lăng, một là để tìm thê tử, hai cũng vì ưng thuận Lang Tương đến trợ giúp Hiền vương.
Kì thực Yến vương vốn tính toán sẽ cùng Tây Hạ liên thủ chiếm Đông Lăng chia lãnh thổ, Tử Hi cũng không chủ chiến, nhưng quân mệnh không thể làm trái, mãi cho tới cái đêm ta đến Thiên Hương các nhìn thấy những hành động của Thuần Phong, ta liền kiên định tuyệt không tương trợ Tây Hạ, chỉ giúp Hiền vương đoạt quyền.
Sau đó, ta lại gặp Duệ vương ở Huyền Tương tửu lâu, Duệ vương dùng tiếng Yến quốc hỏi ta có đồng ý liên thủ, thê tử của ta có dung mạo xấu xí, ta yêu nàng, coi nàng như báu vật trân quý, mà Kiều phi của Duệ vương trên mặt có sẹo, Duệ vương cũng lại cũng cực kỳ yêu nàng, hoàn cảnh của ta và hắn giống nhau khiến ta sinh thiện cảm”
“Duệ vương đã đưa cho ta xem tín thư của Lang tướng quân, qua đó ta biết được Lang tướng quân muốn trợ giúp Duệ vương chứ không phải Hiền vương, huống chi ta và Duệ vương tầm nhìn giống nhau, đều hướng tới thái bình thiên hạ, hắn nói, thê tử Kiều Sở của hắn là người từ nơi khác đến, ngày xưa nàng đã từng nói nàng muốn nhìn thấy một thiên hạ thái bình, dân chúng an cư lập nghiệp, cho nên hắn nguyện vì nàng mà tạo ra một thế gian an vui giống như nàng mong muốn.
Vì vậy Tử Hi đã không do dự chọn Duệ vương chứ không phải Hiền vương”
Thượng Quan Kinh Hạo nhẹ bật cười, chậm rãi nhìn sang Thượng Quan Kinh Hồng: “Bát đệ, tốt, tốt lắm, ngươi che giấu giỏi lắm_chuyện của Thiên Hương các, ngươi căn bản không phải tốt đẹp đi giúp hoa khôi xấu kia, chẳng qua là ngươi muốn diễn một vở kịch cho Yến Tử Hi xem để hắn từ bỏ hợp tác với Tây Hạ mà thôi”
Thượng Quan Kinh Hồng thủy chung chưa nói bất cứ cái gì, hoàng đế lại cười khổ, thần sắc phức tạp: “Đúng vậy, khi Yến hầu đến Đông Lăng, trẫm thông qua tin tức thám tử hồi báo mà biết được, một