Chỉ một chút chần chờ như vậy mà Thượng Quan Kinh Thông đã đi mất.
Hạ tổng quản trước đó bị thương giờ vẫn còn đang tịnh dưỡng, nàng dùng lệnh bài của Thượng Quan Kinh Thông khiến mấy gã sai vặt trong phủ đưa nàng vào cung, hiện bọn họ còn đang chờ nàng ngoài điện.
Thượng Quan Kinh Thông dường như rất không thích ca ca của hắn, nàng cần phải nhanh chóng trở về may ra khiến hắn ít giận nàng đi một chút.
Bên ngoài điện, nội thị lẫn nữ quan xếp hàng rất có trật tự đứng chờ cùng một đám nữ tử ăn mặc đẹp đẽ, nhìn qua là biết thuộc hàng quan quyến, đang ở bên quan sát lễ đăng cơ của tân đế_có Bội Lan, Thất vương phi, đều là những người lúc còn ở trong quân doanh nàng đã gặp qua, thời gian quen biết tuy không nhiều nhưng lại có cảm giác rất thân thiết, chỉ không thấy Đông Ngưng, có lẽ hiện giờ đang ở trong nội điện.
Nàng cười gọi: “Ngũ tỷ tỷ, Thất tỷ tỷ…”
Nghe tiếng nàng nhiều người quay đầu lại nhìn, nhận ra là Tiểu Man Bội Lan và Thất vương phi hơi ngẩn ra, sau đó cũng cười đáp lại, có lẽ một phần vì thấy Tiểu Man có bộ dáng hơi giống Kiều Sở, tuy tính tình hai người thì hoàn toàn trái ngược nhau, chỉ nghĩ nàng là tiểu thiếp của Thượng Quan Kinh Thông, mà Thượng Quan Kinh Thông thì thay nữ nhân như thay áo nên họ cũng không quá để ý, ngược lại còn có vài phần thích nàng ta.
Hiện nay Trữ vương chính là vị huynh đệ được tân đế coi trọng nhất, những người khác nhìn thấy thái độ của Trữ vương phi Bội Lan đối với Tiểu Man liền rất thức thời nhường đường, Tiểu Man vì thế đang rất cao hứng lại nghe Thất vương phi nói khẽ với Bội Lan: “Ngũ tỷ tỷ, muội thấy rất khó chịu…cả tỷ và muội đều thấy rất rõ người hoàng thượng yêu rõ ràng là Kiều muội muội, nhưng muội thật không hiểu, Kiều muội muội thi cốt còn chưa lạnh, hắn không truy phong thì thôi, lại còn….
.
Tỷ nói xem, tính tình Kiều Mi còn không bằng một góc Kiều muội muội, chỉ được bộ dáng đẹp, hắn lại còn tỏ ra vô cùng thích nhìn nàng ta, còn nhìn đến không rời mắt, người bạc tình như vậy lên làm hoàng đế…”
“Thất muội, đừng nói nữa!” Bội Lan lớn tiếng cắt ngang lời nàng.
“Muội…”
Bội Lan cười khổ: “Có lẽ trong lòng hắn yêu nhất vẫn là Kiều Sở, nhưng hắn vẫn muốn có những nữ nhân khác, giống như gia nhà ta vẫn có tiểu thiếp đó thôi, cả Thất gia của muội cũng thế, ta làm sao không đau lòng cho Kiều Sở, nhưng giờ…hắn đã là hoàng thượng, không phải Bát hoàng tử ngày xưa nữa, có một số việc chúng ta…”
Nàng nói xong khẽ liếc nhìn Tiểu Man, Tiểu Man liền lắc đầu nguầy nguậy: “Muội không nghe thấy gì hết, không cần diệt khẩu a”
Bội Lan và Thất vương phi nghe vậy sửng sốt bật cười, để chứng minh mình vô tội, Tiểu Man lập tức quay đầu đăm đăm nhìn vào trong nội điện, tuy rằng cũng chẳng biết mình muốn nhìn cái gì.
Có lẽ chỉ muốn biết là thương thế của Thượng Quan Kinh Hồng đã lành hơn chưa, nam nhân đó mặc dù khiến cho người khác phải kính sợ, nhưng nàng lại cảm thấy hắn có phần đáng thương.
Vừa nhìn lại giật mình, trước mặt tân đế lúc này có ba nữ tử, nhưng hắn chỉ chăm chú nhìn một người trong số đó, ánh mắt thâm sâu lại ẩn chứa một tia ôn nhu, nữ tử kia lại đột ngột quỳ xuống, nói, cầu hoàng thượng tha cho Kiều lãnh chủ, hai người họ cũng là bị thái tử uy hiếp chứ không có tâm đối đầu với hoàng thượng.
Tân đế trầm mặc một lúc mới nói, Lâm Vũ, nàng về sau gặp quân không cần quỳ.
Cả điện đều giật mình kinh ngạc, Đông Ngưng liền bước ra, thần sắc lo lắng, quỳ xuống nói: “Ca ca, không thể tha cho bọn họ được, ca ngẫm lại xem ngày xưa Kiều tỷ tỷ ở Bắc địa đã phải chịu cực khổ thế nào…”
Liền sau đó có rất nhiều người mở miệng nói chuyện…
Tiểu Man kinh ngạc nhìn đủ loại quan lại, có người nói phải nghiêm trị, lại có người vì tân phi mà nói giúp vài câu.
Lúc còn trong quân doanh Tiểu Man đã từng nghe nói về chuyện giữa Tân đế và sườn phi khi xưa, biết được bọn họ rất yêu