Hai người đang đi thì Tiểu man nghe Lang Lâm Linh nói: “Thực ra có một chuyện muốn thương lượng với muội muội”
Tiểu Man giật mình, thầm nghĩ không biết là có chuyện gì.
Nàng thực sự chẳng muốn đi phỏng đoán chuyện người khác, thậm chí là chỉ một nét mặt, bởi vì thật sự mệt óc chết đi được, vì thế cũng không nhiều lời, chỉ gật gật đầu.
“Người trong nhà nên tỷ tỷ cũng không ngại nói thẳng, có chuyện này tỷ tỷ muốn muội muội giúp đỡ”
Tiểu Man cười thật thà: “Tiểu Man thì có thể giúp được gì cho nương nương a, nương nương nói đi”
Lang Lâm Linh trầm tư một lát mới thấp giọng nói: “Muội muội lát nữa có thể tìm cơ hội giúp ta khuyên nhủ hoàng thượng được không?”
Tiểu Man hồi hộp, người kia lại làm sao nữa a.
***
Ngự hoa viên.
Tân đế liếc nhìn mọi người, nhàn nhạt nói: “Nếu trẫm nhớ không nhầm các khanh ai cũng đã từng đấu cờ với trẫm rồi, còn ai muốn đấu với trẫm?”
Hắn nói rất nhẹ nhàng nhưng người nghe thì như có một áp lực vô hình đè nặng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Hoàng thượng cao minh, chúng thần hổ thẹn”
Vinh Thụy hoàng đế và Trữ vương âm thầm trao đổi ánh mắt, Trữ vương lại nhìn Tông Phác, thần sắc ai nấy đều ngưng trọng, Đông Ngưng lòng nóng như lửa đốt, đúng là về kỳ nghệ của Thượng Quan Kinh Hồng thì chưa có ai là chưa thử qua, còn nếu có ai chưa từng thử thì khẳng định cũng là người không tinh thông kỳ nghệ có đấu cũng vô dụng, hoặc giống như đám người Cảnh Bình khỏi mất công động thủ cho đỡ phải mất mặt, cả Trầm Thanh Linh và Kiều Mi cũng không có tác dụng.
Trong đầu đột nhiên lóe sáng, liền nhìn sang Yến Tử Hy: “Yến vương gia, ngài có thể đấu thắng hoàng thượng không, nếu có ngài có thể tặng phần thắng đó cho Đông Ngưng được không?”
Yến Tử Hy nghe vậy khẽ bật cười: “Tử Hy thật không tiếc đem phần thắng tặng công chúa, chỉ tiếc là về y thuật hoàng thượng đã là đại quốc thủ, mà về kỳ nghệ cũng như thế.
Trước khi công chúa đến Tử Hy đã cùng hoàng thượng đánh qua vài ván cờ, nhưng đều không nắm được phần thắng”
Đông Ngưng nghe vậy phát bực bội trong người, tân đế lại cười nói: “Yến hậu mới là danh thủ quốc gia, ngày đó khi Kinh Hồng bị giam trong ngục cũng may có Yến hậu âm thầm giúp đỡ”
Đông Ngưng giật mình, còn Trữ vương thì kinh hỉ: “Thì ra người đó chính là Yến hậu”
Tông Phác khẽ liếc Yến Tử Hy một cái, hai tay siết lại thật chặt, nếu không phải tại ngươi thì Đông Ngưng và Tả Binh đâu có…
Hết thảy mọi chuyện đã rõ ràng phần nào cho nên Tông Phác đương nhiên đã biết Tả Binh là ai.
Đông Ngưng nghe nhắc lại chuyện cũ trong lòng hơi căng thẳng, hơi nắm chặt lấy váy.
Nàng lặng lẽ nhìn Tả Binh, còn Tả Binh vẫn thản nhiên nhìn ván cờ của tân đế và Yến Tử Hy, tựa như thế cờ trên đó khiến hắn rất có hứng thú.
Đông Ngưng buồn bã, Tông Phác chứng kiến chỉ thấy tim mình đau thắt, lồng ngực như muốn nổ tung.
Ván cờ vẫn tiếp diễn.
Tân đế đột nhiên nhẹ giọng hỏi: “Yến hậu tìm kiếm lâu như vậy đã có chút tin tức nào của Vương phi hay chưa?”
Yến Tử Hy cười khổ, lắc đầu.
Tân đế lại nói: “Đông Lăng nếu có thể trợ giúp được gì Yến hậu cứ nói, đại đức của Yến hậu Kinh Hồng nhất định sẽ báo đáp, lần này sẽ viện trợ Yến hậu trở về nước, Yến quốc quân có thể vẫn chưa từ bỏ ý đồ”
“Đó là Tử Hy cam tâm tình nguyện, hoàng thượng đừng bận tâm, có thể được hoàng thượng trợ giúp chính là may mắn của Tử Hy, Tử Hy sẽ gửi lại hoàng thượng bức họa phu nhân…”
“Được”
“Ngoài ra, còn có một chuyện muốn thỉnh cầu hoàng thượng trợ giúp”
“Yến hậu cứ nói”
“Thê tử của Tử Hy là tôn thất Địch quốc, có một đệ đệ cùng cha khác mẹ đã thất lạc, thỉnh hoàng thượng giúp Tử Hy tìm người đó’
“Địch quốc?”
Trong mắt tân đế hơi sáng lên, bên môi hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Vinh Thụy hoàng đế khẽ lắc đầu, tiếp lời: “Địch quốc là quốc gia hiếu chiến nhất Vân Thương, mấy năm trước hồ đồ khởi đại loạn, chư vương chia rẽ, thế cục chật vật hơn Đông Lăng chúng ta rất nhiều”
Yến Tử Hy rủ mắt, bàn tay đang nắm quân cờ hơi khẽ run lên, có thể thấy được vị Yến hậu năng lực hơn người này cũng có nhiều việc phải lo lắng, chỉ không rõ là vì chuyện quốc gia của thê tử hay còn có chuyện gì khác.
Lát sau Yến Tử Hi mới nói: “Thế lực của thê tử ta đơn bạc, nếu không có người kế thừa, lãnh thổ của bộ tộc nàng sẽ bị tộc khác chiếm, nàng rời khỏi Yến quốc một phần là vì nảy sinh mâu thuẫn với mẫu thân của ta, hai tất cũng là vì muốn đi tìm vị đệ đệ kia, Tử Hy sẽ nói rõ hơn với hoàng thượng sau”
“Chuyện này cũng thật lạ, đệ đệ của vương phi vì sao lại mất tích đúng vào lúc này?”
Trữ vương khó hiểu hỏi, Yến Tử Hy nâng mắt chưa nói gì thì tân đế tinh ý đã cười nói: “Ngũ ca thật là, khoan hãy hỏi Yến hậu, ván cờ đang tới hồi gay cấn”
Trữ vương lập tức tỉnh ngộ, Yến Tử Hy có lẽ có lý do gì đó không tiện nói, nơi này lại đang nhiều người như vậy, vội cười xòa: “Ha ha, nên phạt nên phạt, là ta quấy rầy nhã hướng của hai người”
Tông Phác thì chú ý ánh mắt của Tả Binh thủy chung vẫn đặt ở ván cờ, tâm cười lạnh.
Ván cờ vẫn nghiêng về phía tân đế, Yến Tử Hy gần như đã bại, tân đế hạ xuống một quân cờ rồi nói: “Hôm nay dừng đấu cờ ở đây thôi, Yến hậu hãy theo trẫm đến thư phòng, phụ hoàng, nhi thần đi trước”
Vinh Thụy hoàng đế thở dài, Trữ vương, Tông Phác, Đông Ngưng sốt ruột chờ từ nãy giờ nhưng cũng đành bất lực, quan lại triều thần cũng nhẹ nhàng thở ra, đang định cáo lui thì Trầm Thanh Linh lại đột ngột lên tiếng: “Hoàng thượng, thần thiếp cũng muốn đấu với hoàng thượng một ván”
Nàng không cam tâm chịu bỏ cuộc như vậy, không đan tâm nhìn hắn tự hủy hoại thân thể như vậy được.
Lại thêm Thượng Quan Kinh Hồng đã rất lâu không nói với nàng một câu nào, thái độ hờ hững thờ ơ đó của hắn khiến nàng đau đến sắp phát điên rồi.
Kiều Mi cũng đột ngột xen lời: “Hoàng thượng, nếu Trầm tỷ tỷ đấu không lại, hoàng thượng cũng phải đấu với thần thiếp đó, người không được thiên vị”
Tân đế nhìn Kiều Mi, trầm tư một lúc mới gật đầu.
Trầm Thanh Linh cười lạnh.
Ta thua? Kiều Mi, à không, Kiều Nhược Tuyết, ta đêm nay cũng sẽ đến tìm hắn.
Hắn lập nàng làm phi nhất định thâm tâm có nghĩ đến nàng, vốn Phi Thiên luôn đối xử với nàng đặc biệt hơn hẳn những người khác, chỉ vì xuất hiện Kiều Nhược Lam mà cắt ngang, nàng tới giờ vẫn không tin là Phi Thiên yêu Kiều Nhược Lam! Người như Phi Thiên sao có thể yêu một người như Nhược Lam? Phi Thiên giờ như vậy chẳng qua là vì cảm giác áy náy của Thượng Quan Kinh Hồng đối với Kiều Sở.
Có điều, Nhược Lam lẫn Kiều Sở đều đã chết, mà Kiều Mi lại có nhan sắc khuynh thành, hắn bất quá là chơi đùa với nàng ta mà thôi, hắn hẳn là còn giận nàng gián tiếp hại chết Kiều Sở.
Trong lòng nàng hạ quyết tâm, ngồi vào chỗ Yến Tử Hy vừa nhường, tay vừa cầm lấy quân cờ thì đột nhiên nghe một giọng nói thanh thúy vang lên: “Tham kiến hoàng thượng, tham kiến thái thượng hoàng”
Mọi người thấy tân đế đang trầm mặc ngồi bên bàn cờ, nhưng khi thấy hoàng hậu dìu một nữ tử khác đi đến, tân đế lại lại nhiên chậm rãi đứng dậy.
Ai cũng ngạc nhiên, nhận