Nhưng nàng mới đi được hai bước thì cổ tay đã bị người nào đó bắt lấy, lực này rất mạnh nàng không thể giằng ra được, nàng lập tức quay người, cánh tay còn lại không bị giữ liền nắm thành quyền đấm vào ngực đối phương.
Những người khác bị hành động của nàng dọa cho sợ đến ngây người.
“Hoàng thượng mà ngươi cũng dám đánh”
Người vừa làm đổ bàn cờ đuổi theo nắm lấy cổ tay nàng không ai khác chính là tân đế.
Tiểu Man căn bản cũng mặc kệ có là ai, nàng lại tiếp tục nhìn về phương hướng người vừa thốt ra câu kia, lại vẫn là nữ tử vừa nãy đang vừa sợ vừa nhìn nàng, chỉ là đầu mày cuối mắt vẫn treo vẻ tự đắc vênh váo như cũ.
Tiểu Man giống như tiểu hổ không sợ chết trừng mắt hết nhìn tân đế rồi lại trừng mắt nhìn nữ nhân kia.
Tròng mắt tân đế lại sáng rực, lồng ngực kịch liệt phập phồng, rõ ràng là đang rất kích động, đó là bộ dáng mà mọi người chưa từng thấy ở hắn.
Bộ dáng như đang mừng như điên lại không dám tin vào mắt mình.
Lang Lâm Linh, Đông Ngưng cũng ngây người không chút phản ứng, Trầm Thanh Linh trong lòng nổi lên cảm giác khác thường, tim đập nhanh, lại càng nhiều người chứng kiến mà thầm nghĩ Tiểu Man thật không biết tốt xấu, lần này tự hại mình thì thôi lại còn gây họa cho cả Hạ vương phủ.
Kiều Mi bước đến đứng cạnh nữ tử kiêu ngạo kia, ngón tay chỉ vào chúng cấm quân thị vệ đứng gần đó: “Các ngươi còn đứng đó làm gì, mau bắt nữ nhân kia lại”
Cấm quân thị vệ nhìn thần sắc hoàng đế lại không dám tiến lên, lão Thiết cùng Cảnh Bình cũng bất động, lý ra bọn họ thân cận với Thượng Quan Kinh Hồng như vậy nhất định phải hành động đầu tiên, nhưng chỉ vì câu nói của Tiểu Man gợi lại cho họ một đoạn ký ức.
Ngày đó, bọn họ vẫn còn ở Duệ vương phủ.
Tiểu man giống người kia đến như vậy, Thượng Quan Kinh Hồng sao có thể để động đến nàng.
Kiều Mi cả kinh, nữ tử đứng bên cạnh nàng ta uất ức dậm chân: “Tỷ tỷ…”
Không cần thiết phải nói cũng biết nàng ta chính là Kiều Dung.
Tiểu Man nhìn cả hai tỷ muội bọn họ, cũng đã đoán ra được phần nào mối quan hệ giữa hai người, liền cười lạnh, nói với tân đế: “Còn không mau cho người bắt ta cho thỏa tâm nguyện ái phi của ngài đi?”
Đến tận lúc này trong lòng nàng chỉ có một cảm xúc mãnh liệt chính là.
.
hận.
Nàng cực kỳ hận người này!
“Mạc Tồn Phong, vả miệng Kiều Dung, đến khi nào phu nhân bảo ngừng thì thôi”
Tân đế vẫn nhìn nàng chằm chằm, chậm rãi mở miệng nói một câu khiến người nghe phát run.
Mạc Tồn Phong vội nhìn Phương Minh, Phương Minh gật đầu một cái, sau đó ra hiệu vài tên nội thị tiến tới giữ chặt lấy Kiều Dung, bắt đầu vả miệng nàng ta.
Trừ bỏ lần bị Thượng Quan Kinh Hồng tát, Kiều Dung từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai đối xử như vậy bao giờ, lúc này lại càng đau càng sợ, liên tục gào khóc: “Hoàng thượng tha mạng”
Kiều Mi mặc dù cũng bực mình muội muội ngu ngốc của mình nhưng lúc này Kiều Dung bị đánh nàng cũng mất mặt, kinh hãi quỳ xuống: “Hoàng thượng thứ tội, không biết là muội muội thần thiếp đã làm sai cái gì xin hoàng thượng dạy bảo, cũng là do thần thiếp quản giáo không nghiêm mong hoàng thượng bỏ qua cho muội muội của thần thiếp”
“Trẫm không thích nàng ta, ngươi muốn quản giáo thế nào?”
Nam nhân lạnh lùng nói, Kiều Mi sửng sờ tại chỗ, nàng nghĩ là hắn thích nàng cho nên người mà nàng quan tâm thì hắn cũng…Nhưng nếu đúng là hắn thích nàng thì đêm qua tại sao không chạm vào nàng, hắn đến chỗ nàng nhưng ban đêm lại không ngủ cùng nàng, đến cả giường của nàng cũng không tới gần, nhưng nếu hắn không thích nàng thì cũng sẽ không nhìn nàng ấm áp như vậy, cả đêm chỉ nhìn nàng ngủ…
Không một ai hiểu được tân đế đang nghĩ gì, việc bọn họ làm chỉ có thể là yên lặng và chờ đợi, có lẽ ngay từ thời