Đầu Kiều Sở hoàn toàn trống rỗng…
Nàng còn nhớ rất rõ cái đêm Tần Ca ôm nàng, đầu óc nàng cũng trống rỗng y như vậy.
Hắn bất thình lình ôm nàng làm nàng bất ngờ, kích động tát hắn một cái.
Kết quả là Tần Ca trực tiếp đưa nàng về nhà…
Mà hiện tại nàng chỉ biết ngơ ngác nhìn hai cánh tay mình buông thỏng, khóe mắt thấy Cảnh Thanh đứng ở cửa viện trợn mắt há mồm, Cảnh Bình và Phương Minh vừa sửng sốt lại cung kính lui một bên.
Nếu giờ nàng cũng cho hắn một tát, chưa biết Thượng Quan Kinh Hồng sẽ thế nào, nhưng chắc chắn một điều là cái tên Cảnh Thanh lúc nào cũng như có thâm cừu đại hận với nàng sẽ một nhát đem nàng tiền trảm hậu tấu ngay, huống hồ nàng còn có việc phải nhờ Thượng Quan Kinh Hồng nữa, mà sao nàng lại cảm giác hắn đối với nàng có vẻ hơi cưng chiều vậy nhỉ.
Được rồi, không biết thực tâm hắn có ý đồ gì không, nhưng thấy hắn có vẻ tốt với mình nàng cũng không nỡ tát, cơ mà vừa rồi hắn lại ôm Lang Lâm Linh, vậy cưng chiều nàng là thật hay giả, cuối cùng là tát hay không tát đây, thật là một vấn đề đáng phải thở dài.
Vẫn là Duệ vương lên tiếng trước: “Sao lại đờ người ra như vậy?”
Dường như vẻ mặt “buồn rầu” của nàng khiến cho nam nhân luôn trấn tĩnh như hắn phải bắt đầu “lo lắng”.
Kiều Sở thở dài một hơi: “Thượng Quan Kinh Hồng, ngươi khiến ta thật khó xử”
Hắn sững ra, lại ôm nàng chặt thêm, khẽ nói: “Ta với Lâm Linh…”
Kiều Sở cũng khẽ cắt ngang lời hắn: “Không phải cái đó…” Kiều Sở vô vàng tha thiết muốn chứng minh là nàng không một chút để ý tới chuyện đó: “Chỉ là…”
Chỉ là ta đang phân vân không biết có nên tát ngươi không đó.
Nửa câu sau đã chực vuột ra miệng, không biết vòng vo trong miệng theo quỹ đạo gì mà ra khỏi miệng lại biến thành: “Chỉ là…lần sau các ngươi nên tìm chỗ nào kín kín một chút”
Nói xong khóe miệng giật giật, ý nàng không phải vậy mà, nàng chỉ muốn nói là nàng không để ý chuyện đó mà, quả nhiên là nàng không thể nói dối người khác được, dù là nói dối một cách “có thiện ý” đi nữa.
Khuy cài trên tay áo hắn cấn vào người nàng phát đau, nhưng ngoài oán thầm trong bụng cũng chẳng biết làm gì.
Trong lòng lại càng thấy kỳ, nàng mới gặp hắn chưa lâu nên chưa thể hiểu hết con người hắn, nhưng cũng biết hắn là người biết chừng mực, lời nói, hành động luôn rất cẩn trọng, chỉ trừ bỏ việc hắn khiêu khích Hạ vương, vậy mà nàng vẫn cảm giác được việc hắn ôm nàng chính là một phút không kiềm chế của hắn, còn giờ thì cảm thấy được cả cơn giận của hắn.
“Kiều Sở”
Nghe hắn gọi cả tên lẫn họ chợt có chút không quen, nhưng dù gì vẫn nhận ra sự nghiêm túc trong giọng hắn, đương nhiên cánh tay hắn quàng trên vai nàng cũng rất nặng.
Lời của hắn không vì suy nghĩ của nàng mà gián đoạn, cứ thế trầm thấp xuyên qua màng nhĩ: “Ta lúc đó chỉ muốn trả lại cái này cho nàng ấy”
Kiều Sở sửng sốt.
Hắn một tay buông nàng ra, chìa vật đưa ra cho nàng xem, nàng lúc này mới biết trên vai từ nãy giờ chính là bị cái gì cọ vào, cúi đầu nhìn liền thấy đó chính là chiếc hầu bao nhỏ mà Lang Lâm Linh vừa đưa cho hắn.
Hắn định đem tín vật định tình này trả lại cho nàng ấy sao? Kiều Sở nhịn không được miệng có chút ngứa ngứa: “Ngươi nên cất cho kỹ, đừng để mất nha.”
Duệ vương sa sầm mặt.
“Ở trong này, chính là mạt vụn hoa sen ngàn năm.
Loại hoa này ngàn năm mới có thể kết hoa một lần, là bảo vật vô giá của Lang gia, cũng là vật dùng để điều chế liên đan, Lâm Linh mỗi lần cũng không thể lấy được nhiều.
Nàng ấy biết chân của ta cần dùng dược giảm đau, cho nên trước kia liền đem cho ta một ít hoa khô tiến hành tinh luyện.
Ta vừa xuất chinh mấy tháng, Lâm Linh biết dược của ta tất đã đem dùng hết, liền cầm một ít hoa này đem tới đây.
Ta cùng Lâm Linh giao tình vốn sâu đậm, nhưng hiện giờ ta đương nhiên không thể tiếp nhận những thứ này được nữa.”
Kiều Sở ngẩn ra, cũng không nghĩ tới trong hầu bao chứa cái gì, chỉ là nghĩ đến hành động của Lang Lâm Linh trong trận tỷ thí, hơn nữa còn đem hoa tới cho hắn, thật không rõ hắn và nàng ấy giao tình ‘sâu đậm’ tới cỡ nào? Mà vì cớ gì hắn lại nói không thể tiếp tục tiếp nhận?
Nàng thiếu chút nữa là mở miệng muốn hỏi hắn tại sao, rất may đã nhanh đình chỉ.
Nhìn thấy phía dưới mặt nạ sắt, ánh mắt hắn