Nàng không nói thêm lời nào nữa, trực tiếp đem bình ngọc thu vào trong tay áo, siêu tốc đổi mới.
Cảnh Thanh phẫn nộ nhìn nàng, Phương Minh Cảnh Bình sắc mặt cũng có chút không tốt, tựa hộ không nghĩ tới nàng cứ như vậy không thèm khuyên hắn một câu.
Duệ vương lại như thật thích thú, nhìn về phía Phương Minh: “Phương thúc, cho người tới phòng ta mang áo choàng lông lại đây”
Phương Minh hạ thấp người đáp ứng, khoát tay gọi hai nha hoàn đứng gần hành lang, thấp giọng phân phó bọn họ vài câu.
Duệ vương từ nãy giờ vẫn nắm tay nàng đi đến cạnh cửa sương phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa, lại chỉ chỉ vào bên trong.
Ánh mắt nhìn nữ tử đang nằm ngủ bên trong, mũi Kiều Sở đau xót, chậm rãi đưa tay phủ chặt mồm mũi.
Duệ vương mỉm cười: “Tuy có chút khó giải quyết, nhưng cuối cùng vẫn tìm ra được phương thuốc có thể làm giải dược, đã cho người chế tạo gấp gáp, vừa mới nghĩ cách đem độc dẫn ra ngoài, nha đầu này sinh mệnh thật ương ngạnh, chỉ cần ăn vào giải dược, loại bỏ được toàn bộ độc tố trong người sẽ khá hơn”
“Cảm tạ”
Kiều Sở nhẹ giọng nói, cho dù không thể hoàn toàn tin tưởng vào tấm chân tình của nam nhân này, nhưng giờ phút này quả thật lòng tràn ngập cảm kích.
“Vào xem nàng ấy thế nào?”
Kiều Sở lắc đầu: “Không cần”
“Ân?”
“Biết nàng hảo là được”
Duệ vương như có điều gì suy nghĩ gật gật đầu, đóng cửa lại, đem nàng đến sương phòng bên cạnh.
Kiều Sở khó hiểu.
Hắn tựa hồ dễ dàng nhìn ra nàng có chút nghi hoặc, đem cửa đẩy ra.
Kiều Sở nhíu mi, tiến vào bên trong.
Gian phòng này cũng có người nằm bên trong, đang ngủ say trên chiếc giường nhỏ, chính là Tứ Đại.
Nhớ tới lời Cảnh Bình nói lúc trước, đã cho nha đầu luôn miệng khóc lóc ầm ĩ này uống chút dược, mà nha đầu này bất quá cũng rất mệt mỏi, lúc này đang nằm trên giường cúi đầu ngáy o o.
Hành trình của bọn họ thực rất dài, lặn lội đường xa, ăn gió nằm sương, từ lúc bọn họ đi theo nàng, chưa giờ phút nào được nằm trên chiếc giường ấm cúng đến như vậy.
Mới vừa rồi còn hơi do dự, hiện tại lại thiếu chần chờ, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Duệ vương, nam nhân chính là im lặng nhìn nàng, trong mắt nhợt nhạt ý cười.
Nàng nhẹ nhàng ghé sát người hắn.
Duệ vương ngẩn ra, cánh tay khẽ ôm, đỡ lấy nàng.
Nàng kiễng chân, run nhè nhẹ, hôn lên môi hắn.
Khóe môi kề sát, mặt nạ sắt lạnh như băng, nhưng môi hắn lại mềm mại ấm áp, xúc cảm kỳ diệu kia làm cho nàng càng phát run rẩy đến lợi hại, sau lưng chợt cảm nhận ấm áp, bị một bàn tay to lớn nâng lên, đem nàng áp hướng hắn.
Chóp mũi có thể ngưởi thấy mùi hương trên người hắn, tựa như mùi đàn hương trộn lẫn với mùi thuốc vương nhè nhẹ.
Đầu lưỡi khẽ thăm dò, còn chưa kịp tách môi hắn, hắn đã muốn phản khách, môi ép chặt môi nàng, đầu lưỡi trượt tiến vào khoang miệng của nàng, ra sứt mút vào.
Đầu của nàng nhất thời hôn mê, nhớ tới một câu nói: tự làm bậy, không thể sống.
Chạy nhanh thu lại lý trí, đem viên đan dược vẫn giấu dưới lưỡi dùng sức đẩy vào trong miệng hắn _ đau lòng Mỹ Nhân là thật, bàn tay phủ chặt mồm mũi là giả.
Mới vừa rồi, nàng sớm đem bình ngọc thu vào trong tay áo, lặng lẽ mở nắp bình, lấy dược bắt trong tay…
Mặc dù híp mắt lại nhưng vẫn thấy hắn mâu quang một thâm, càng lúc càng tối sầm.
Nàng nghĩ muốn rút lui, mà hắn cũng không cho phép, nàng kinh ngạc, chưa từng nghĩ người nam nhân này cũng có lúc bá đạo như vậy.
Môi cùng lưỡi của nàng lập tức cảm nhận được hương vị thanh u của băng liên ngàn năm, hương vị của hắn, hơi thở ôn thuần của hắn.
Hắn thật mạnh hôn nàng, môi hắn chạm vào răng nàng, nuốt lấy nước miếng của nàng.
Đuôi mắt có thể bắt lấy những bông tuyết bên ngoài đang bay tán loạn, im lặng cuốn qua ngói đỏ bích diêm, đem cả vườn tô lên một màu trắng trong suốt, tựa như những đám mây bao phủ.
Tình cảnh