Ngay lúc nàng đỡ hắn xuống tới lầu thứ hai, ngực nàng đột nhiên đau nhói một trận, dưới chân bước hụt vào một khoảng không, cả nàng cùng hắn đều đồng thời lăn xuống cầu thang bên dưới.
Thời điểm chấm đất, đầu của nàng đập mạnh trên mặt đất, đầu rơi máu chảy.
Còn hắn lăn ra cách vài thước, tay hắn dường như đụng thật mạnh vào góc cầu thang, còn chân lại bị một tiểu lê đặt trong góc tường đâm thủng, trên áo bào máu tươi chảy đầm đìa.
Đó là tiểu lê mà Phượng Thanh đại phi dùng để đâm xuyên qua độc vật.
Trong lòng nàng tê rần, trước mắt tối sầm, không thể đứng dậy được nữa, chỉ có thể cắn chặt răng bò đến bên cạnh hắn, gắng sức kéo hắn ra.
“Đứng dậy, nơi này không thể nán lại, mau đứng dậy”
“Tỉnh”
“Ngươi muốn ngủ về nhà mà ngủ”
“Thượng Quan Kinh Hạo, cha ngươi gọi ngươi về nhà ăn cơm”
Nàng nói hết nước bọt, mà hắn vẫn không động đậy, nhưng chỉ có thể tiếp tục nói, không biết nói qua bao lâu, cổ họng tràn ngập vị tanh của máu, lúc đó mí mắt hắn mới khẽ nhúc nhích, mở mắt ra.
Nhìn thấy bộ dáng của nàng xong, hắn chậm rãi khép mí mắt lại.
Nàng nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới phát hiện ngay cả đầu ngón tay của mình cũng không thể nhúc nhích.
Hắn nhìn nàng, đột nhiên cười nói: “Kiều Mi, cha ta sẽ không gọi ta về nhà ăn cơm”
Nàng nghĩ nghĩ, khàn khàn giọng nói: “Không phải ngươi là đứa con được hoàng đế yêu thương nhất hay sao, nhưu thế nào, chẳng lẽ lại cùng cha ngươi cãi nhau? Lần khác ngươi nên gọi hắn cùng nhau ăn cơm đi, đôi khi, tỏ ra yếu thế lấy lòng cũng không phải chuyện xấu.”
Hắn cười lạnh một tiếng, lại tập tức trầm mặc.
Sau một lúc lâu, khi ý thức của nàng đã bắt đầu mơ hồ, chỉ nghe hắn nhẹ giọng nói: “Ta biết tỏ ra yếu thế, còn lấy lòng? Ân, có lẽ ngươi nói đúng.”
Nàng cười cười, lại nghe thấy hắn hỏi: “Vì sao lại cứu ta?”
“Ta yêu dung mạo của ngươi, cười khuynh nhân thành, mọi người có ai mà không thích cái đẹp.”
Hắn ngẩn ra, không có trả lời.
Nàng đã bao lâu không được cùng Tần Ca nói cười như vậy, nàng lại nói tiếp: “Ta đây đối với ngươi là vừa gặp đã thương”
“Có thể sao?” Hắn lạnh lùng hỏi lại.
“Ân, ta cũng không tin” Nàng tự giễu cười cười, thấp giọng nói: “Đó là ta yêu địa vị cao quý của ngươi đi”
“Ngươi là nhị nữ Kiều gia, địa vị đã là quý”
“Ta vẫn là bị người ta bắt nạt, tại ngươi không biết thôi”
Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười.
___ vậy ngươi làm nữ nhân của ta đi.
Mi nhi, nếu có một ngày ta phải đăng cơ tôn vị, tất sẽ lấy sính lễ quý nhất thiên hạ cưới ngươi làm vợ, từ nay về sau bảo vệ ngươi không bị ai bắt nạt.
Thời điểm sắp ngất đi, nàng nghe được hắn nói như vậy, từ lúc nàng gặp hắn, chung quy nàng cảm thấy được người thiếu niên này kiệt ngạo ám tàng, lúc này, hắn ngữ khí cực đạm, nàng lại cảm giác được hắn không giống đang nói đùa.
Thanh âm một thiếu niên mười sáu tuổi, thâm trầm mà nguy hiểm.
Mi nhi?
Nàng đột nhiên thầm nghĩ muốn liều lĩnh nói cho hắn biết, nàng là ai.
Ý thức nàng dần dần mất đi, cảm giác một đôi tay to lớn hữu lực đem nàng ôm vào trong lòng ngực, từng bước từng bước khập khiễng hướng ngoài cửa đi đến.
……..
Khi tỉnh lại, cảnh còn người mất.
Nàng, Mịch La, cùng Tứ Đại, Mỹ Nhân bị đưa đến một cái tiểu tộc bên ngoài cách Bắc địa cả ngàn dặm.
Các nàng bị giam cầm, đi theo còn có một vu y trong tộc.
Nàng vẫn đang ốm liệt giường.
Lúc nàng tỉnh lại, vu y nói, nàng có thể giữ lại cái mạng này đã là rất may mắn, độc khí đã xâm nhập vào tâm phủ, dẫn tới tâm tật, lúc này chỉ có thể hảo hảo nghỉ ngơi, hy vọng có thể sống quá mùa hoa trong năm.
Một nửa viên thuốc kia đã phát huy tác dụng.
Nàng trầm mặc hồi lâu liền hỏi Mịch La thái tử rốt cuộc đang ở nơi nào.
Mịch La đưa tay che miệng, bước nhanh ra khỏi lều.
Tứ Đại thấp giọng nói: “Chủ tử, thái tử hắn không việc gì, đêm đó, hai người chủ tử té xỉu trong Văn lâu, đại phi cùng Kiều Mi nhìn thấy thái tử không chết liền đem