Tào Chiêu Nam mâu quang khẽ động, khóe môi dương lên, cung kính trầm thấp nói: “Nô tài tuân chỉ…”
Hoàng đế khoát tay: “Lui đi, Tồn Phong, ngươi cũng lui xuống đi”
Mạc Tồn Phong trong lòng vui vẻ, trên mặt vẫn bất động thanh sắc, chỉ nói: “Hoàng thượng, người đêm nay muốn truyền vị nương nương nào thị tẩm a?”
Hoàng đế liếc mắt nhìn lục đầu bài nằm chỉnh tề trên bàn án: “Đêm nay trẫm ngủ ở Kim Loan điện”
Mạc Tồn Phong đáp “vâng” một tiếng, lập tức theo Tào Chiêu Nam cùng nhau lui xuống.
Tào Chiêu Nam đi đằng trước, Mạc Tồn Phong cách một khoảng ở phía sau, đuôi mắt hắn khẽ quan sát, ngoài sân có rất nhiều cấm quân cầm trong tay binh khí đang đứng thủ, lại có vài tên nội thị trực đêm đi qua đi lại.
Lúc này, một gã nội thị hơi hơi gật đầu, “Ai” một tiếng liền nhào tới dưới chân Tào Chiêu Nam, trong miệng hảm mắng: “Con chuột hỗn xượt dám nhiễu thánh tẩm hoàng thượng, xem ta đem ngươi bắt giết!!!”
Tào Chiêu Nam vốn không đề phòng, bị hắn đẩy, lực đạo lại rất mạnh, cả người liền loạng choạng, thánh chỉ trong tay lập tức rớt trên mặt đất.
Mạc Tồn Phong đi tới bên cạnh hắn, nhất thời biến sắc, cả giận nói: “Nô tài lớn mật, Tào tổng quản mà ngươi cũng dám động vào? Tự đến hình ty lĩnh năm mươi trượng cho ta!”
Nội thị kia kinh hãi vội vàng đỡ Tào Chiêu Nam, Mạc Tồn Phong đem thánh chỉ trên mặt đất nhặt lên, đưa cho Tào Chiêu Nam.
Tào Chiêu Nam tiếp nhận thánh chỉ, thản nhiên nói: “Tồn Phong, cũng là người với người, ngươi rộng lượng một chút.
Được rồi, ta lĩnh mệnh trong người, ta đi trước, hôm khác gặp lại cùng ngươi uống chén rượu.”
Mạc Tồn Phong gật đầu, mắt thấy Tào Chiêu Nam đã đi xa, lập tức kéo nội thị kia lại, lạnh lùng cười: “Đi nói cho Hoàng hậu nương nương biết, trên thánh chỉ viết chính là Vương gia tiểu thư Vương Ngữ Chi”
………
Bên ngoài cửa cung, Tào Chiêu Nam xoay người nhìn tường cung đen sẫm, liếc mắt nhìn “Thánh chỉ” trong tay, mở ra, chỉ thấy trên đó viết:
Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Vương gia Vương thị Ngữ Chi đức mạo song toàn, tỷ thí ba trận, thông tuệ tài tình áp quần phương, rất hợp ý trẫm.
Bát hoàng tử Thượng Quan Kinh Hồng minh duệ đức phong, hai người có thể nói là thiên hợp tương xứng, nay đặc biệt tấn phong Vương Ngữ Chi làm Duệ vương nguyên phi.
Ba ngày sau bái đường thành thân.
Mí mắt hắn khẽ đóng lại, chậm rãi từ trong tay áo xuất ra một tấm lụa vàng khác.
Ống tay áo nhẹ phẩy một cái, tấm lụa kia đã mở ra, bên trên viết:
Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Lang gia Lang thị Lâm Linh đức mạo song toàn, tỷ thí ba trận, thông tuệ tài tình áp quần phương, rất hợp ý trẫm.
Bát hoàng tử Thượng Quan Kinh Hồng minh duệ đức phong, hai người có thể nói là thiên hợp tương xứng, nay đặc biệt tấn phong Lang Lâm Linh làm Duệ vương nguyên phi.
Ba ngày sau bái đường thành thân.
Hắn ảm đạm cười, đem tấm lụa vàng có viết “Vương Ngữ Chi” nắm lại trong lòng bàn tay, hơi vận nội lực, mở bàn tay ra, “thánh chỉ” chỉ còn là những hạt bụi phát tán trên không trung.
Cái này trước đó ở phủ thái tử đã được chuẩn bị kỹ càng, bây giờ đã dùng xong, không còn tác dụng gì nữa.
*****
Cùng một đêm khuya, Hiền vương phủ.
“Ba” một tiếng, âm thanh từ trong thư phòng của Hiền vương truyền ra, một lô sách cổ từ trên giá sách rơi rụng trên mặt đất.
Trong thư phòng có ba người.
Người vừa gây ra tiếng động chính là Hiền vương, chỉ thấy mày hắn nhíu chặt, hiển nhiên là đang nổi giận.
Một người khác trong phòng là một nữ tử, choàng áo lông chồn, bên trên tóc vẫn còn vương lại những hạt tuyết, thấp giọng nói :”Hài nhi, chớ giận.
Hiện giờ chúng ta nên mau chóng nghĩ ra đối sách mới phải”
Nàng đang nói với Hiền vương, lại nhìn nàng, mặc dù áo choàng lông bó chặt, nhưng vẫn có thể nhìn ra được khuôn mặt bên dưới kia cực kỳ xinh đẹp, quý khí tự thành, phong tư trời sinh.
Nữ tử này chính là Lang hoàng hậu.
Chính là, hoàng hậu vì sao nửa đêm lại ra khỏi cung? Có thể nói, cung phi nửa đêm một mình ra khỏi cung chính là tội lớn, cho dù thân phận của ngươi có tôn quý đến cỡ nào đi chăng nữa.
Hiền vương hơi gật đầu, trầm giọng nói: “Mẫu hậu nói phải.
Cũng may mẫu hậu nhanh trí cài tai mắt, lại đêm khuya