Quá canh ba, phong liệt tuyết đại, đêm càng trở nên yên tĩnh.
Bên trong một khách phòng ở phủ thái tử vẫn có tiếng thì thầm khe khẽ vang lên.
“Mỹ Nhân, ngươi nói xem có phải thái tử đã biết chủ tử chúng ta là người năm đó cứu hắn, cho nên đối với chủ tử chúng ta rất tốt, không giống như ngày đó ở Duệ vương phủ thật đáng giận.
Ngươi xem, đến châu quận tiến cống vải vóc tốt nhất cũng ban cho chúng ta chọn lựa để may y phục, cấp cho chủ tử của chúng ta một cái kinh hỉ”
“Chỉ hy vọng là như thế.”
“Ngươi nói vậy là ý tứ gì a?”
“Tứ Đại, chuyện trong hoàng cung thật sự rất phức tạp”
“Hừ, ngươi thì biết cái gì, ngươi…”
Thanh âm thanh thúy của nữ tử rất nhanh liền đình chỉ, thấp thỏm nói: “Cái kia…Xin lỗi, cha ngươi trước kia cũng coi như là người trong hoàng cung…Xin lỗi, xin lỗi, ta không nên nhắc tới cái đó.”
“Không việc gì” Một đạo âm thanh thản nhiên nói: “Đều là chuyện đã qua”
Tứ Đại “Ừ” một tiếng, lại hơi rầu rĩ: “Chuyện hôn sự hiện tại đúng là phiền toái…………”
Nàng còn chưa nói hết câu, Mỹ Nhân đột nhiên đứng bật dậy, quát khẽ: “Ai?”
Tứ Đại nghe nàng quát, lòng phát hoảng, trong bóng tối mơ hồ nhìn thấy Mỹ Nhân đã rút ra trường kiếm, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm nơi cửa.
“Két” một tiếng, cửa bị mở ra.
Tim Tứ Đại như muốn thót lên tận cổ họng, lại lập tức thở phào nhẹ nhõm…kéo kéo áo Mỹ Nhân.
Có thể làm cho một người lạnh lùng như Mỹ Nhân trở nên như vậy thật chỉ có một người.
“Chủ tử, người nửa đêm đừng có phẫn ma giả quỷ đến dọa người ta có được không?”
Tứ Đại nói thầm, xoay người đứng dậy tính thắp nến lên.
Thanh âm Kiều Sở ở trong bóng tối nhàn nhạt vang lên: “Nha đầu, câm miệng, tay cũng chớ động, đừng đốt nến”
Tứ Đại sửng sốt, lại nghe Kiều Sở thấp giọng nói: “Mỹ Nhân, sức khỏe ngươi thế nào rồi?”
Tứ Đại bùng nổ: “Chủ tử cô nãi nãi của ta ơi~, từ bữa tối trở về người đã hỏi qua nàng câu này không dưới trăm lần rồi, lại không thấy người quan tâm ta một chút nào, hừ!”
Mỹ Nhân lạnh lùng cảnh cáo: “Câm miệng, còn nói một câu nữa ta sẽ điểm á huyệt ngươi”
Tứ Đại hùng hùng hổ hổ bước tới bên giường cầm kiện áo choàng bên trên bước tới phủ lên người Kiều Sở, nhưng ngón tay chạm qua được cái gì trên người nàng, chỉ cảm thấy tựa như lông tơ mềm mềm, trên người nàng dường như đang khoác cái gì đó, Tứ Đại chỉ hơi kỳ quái xong bò lại trên giường, vểnh hai tai lên.
Kiều Sở bật cười: “Tứ Đại, ngươi yên tâm, một ngày nào đó ngươi trúng độc, chủ tử nhất định sẽ hỏi thăm ngươi sánh ngang nhiều người.”
Trán Tứ Đại nổi vạch đen: “A phi~, này ân cần hỏi thăm vẫn là giữ cho Mỹ Nhân đi.”
Kiều Sở cũng không cùng tiểu nha đầu đùa giỡn nữa, nắm lấy bàn tay Mỹ Nhân, hạ thấp giọng: “Nha đầu, ta cần ngươi giúp ta hai việc.
Nhưng nếu thân thể ngươi không được tốt thì hai chuyện này không dễ thực hiện.”
Tứ Đại, Mỹ Nhân nghe vậy, trong lòng đồng thời căng thẳng.
Kiều Sở đêm khuya tìm hai người bọn họ, tất không phải chuyện nhỏ, nghe ngữ khí của nàng, chỉ sợ là cực khó giải quyết!
Đuôi mắt Mỹ Nhân nhìn lướt qua một vật gì đó rất cứng chủ tử mới vừa nhét vào tay mình………Hình như là một kim bài? Chạm vào đường nét khắc bên trên, dường như là Long đằng chi đồ!
Mỹ Nhân giật mình, không cần nghĩ ngợi liền nói: “Chủ tử, bất luận thân thể ta thế nào, chỉ cần ta linh hoạt, người muốn ta làm gì, ta nhất định thay người làm được.
Hơn nữa, ta quả thật rất tốt, y thuật của Duệ vương phải nói là phi thường cao siêu.”
“Tốt”, Kiều Sở nắm thật chặt tay nàng: “Ngươi trước tiên giúp ta tìm một người, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết người này là ai, còn người đó ở đâu còn cần ngươi phải ra ngoài tìm người qua đường giáp hỏi thăm một chút.
Mà phải mau mau lên, canh năm đã lâm triều, thời gian chúng ta không còn nhiều nữa.”
Người qua đường giáp____Trán Tứ Đại Mỹ Nhân đồng thời nổi vạch đen.
Tứ Đại có chút bi phẫn: “Chủ tử, người chẳng niệm tình gì cả.
Nửa đêm bên ngoài, tuyết dày gió to sát nhân dọa người, mà chủ tử xông vào phòng của ta với Mỹ Nhân, nói có nhiệm vụ muốn giao cho chúng ta, nhiệm vụ này thần thần bí bí, phía sau hẳn là tình tiết phức tạp, khí thế hào hùng, người như thế nào không ấn định tình tiết vở kịch luôn đi, mà ngay cả chỗ ở của đối phương cũng không biết.”
Kiều Sở xoa nhẹ mi tâm, nghiến răng: “Ngươi đến địa ngục mà cầu niệm tình! Có điều ta biết cái địa phương kia cũng không thể dạy dỗ được ngươi, câm miệng nào”
Nghĩ nghĩ tiếp, lại nói: “Mỹ Nhân, điểm huyệt đi.”
Tứ Đại “Oa” một tiếng: “Tứ Đại đã chết, không cần điểm huyệt, có điều nhớ đốt vàng mã a a a__!”
Hành sự xong, Mỹ Nhân vỗ vỗ hai tay, trở lại bên người Kiều Sở: “Chủ tử, người nói tiếp đi”
Kiều Sở nhẹ nhàng cười, đem Mỹ Nhân kéo đến nơi giường Tứ Đại đang ngồi, xong nói: “Mỹ Nhân, ta muốn ngươi làm hai việc, Tứ Đại cũng có nhiệm vụ, hai nha đầu, những việc này nhất định phải hoàn thành, bằng không chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn đó”
Tứ Đại Mỹ Nhân liếc mắt nhìn nhau, lúc này tất cả đều thu lại tâm tư đùa giỡn, hết sức chăm chú lắng nghe Kiều Sở thì thầm.
…………
Mỹ Nhân giải huyệt đạo cho Tứ Đại xong hạ giọng nói: “Chủ tử, ta đi đây.”
Tứ Đại hít mạnh một hơi, chủ tử nói vài việc bọn họ sắp phải làm thực sự rất khó khăn, không khó, nhưng lại rất khó, hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của nàng.
Tứ Đại nhìn Kiều Sở, Kiều Sở đang đứng ở cửa sổ, nàng vừa mới hé cánh cửa sổ ra một chút, một ít gió lạnh cùng với tuyết tinh liền thổi tới vướng trên người nàng.
Nàng khoanh tay đứng ở đó, giống như đang boăn khoăn tự hỏi mình cái gì, lại giống như ôn nhu nhìn bóng Mỹ Nhân biến mất trong đêm đen mờ mịt.
*****
Canh ba, Hạ vương phủ.
Hạ vương đột nhiên bật dậy, trở tay rút ra thanh hắc kiếm gác