Phòng ngủ Hạ vương.
Đêm đen lại quay về yên tĩnh.
Tri Thư đang muốn ngồi xuống ghế theo Hạ vương, lại thấy tỳ nữ kia nhìn nàng một cái, Hạ vương lập tức vung tay lên ý bảo nàng ra ngoài.
Tri Thư thất vọng trong lòng, nhưng cũng không dám không tuân theo, lạnh lùng trừng mắt nhìn tỳ nữ kia một chút mới xoay người bước ra ngoài.
Tỳ nữ kia chính là Mỹ Nhân.
Hạ vương cau mày: “Ngươi có biết hiện giờ là lúc nào?”
“Đã gần canh tư.”
“Chủ tử nhà ngươi cũng thật thần thông, đêm hôm khuya khoắc như thế còn sai ngươi đến đây làm gì?”
Mỹ Nhân thầm đánh giá trong lòng, mặc dù nghe ra được khẩu khí nam nhân có phần mệt mỏi, nhưng Mỹ Nhân vẫn nghiêng mình, phất vạt áo, bất thình lình quỳ xuống.
Hạ vương sầm mặt: “Ngươi đây là có ý gì?”
“Cửu gia, chủ tử của nô tỳ nói, cái quỳ này, không phải là nô tỳ quỳ trước ngài, mà là thay nàng quỳ.
Đáng tiếc, nàng chân tay không được nhanh lẹ, mà thời gian lại quá cấp bách, nên không thể đích thân đến gặp ngài.
Nàng nói, ngoại trừ ngài ra không ai có thể giúp nàng.”
“Nàng muốn nhờ bổn vương việc gì?”
Mỹ Nhân lấy từ trong người ra một phong thư, hai tay dâng lên, Hạ vương thoáng do dự một lát mới tiếp nhận.
Đọc xong thư, ánh mắt hắn thâm trầm, bước tới trước mặt Mỹ Nhân, lạnh lùng hỏi: “Nàng vì sao phải làm như vậy?”
Mỹ Nhân bình tĩnh đón nhận ánh mắt của hắn: “Chủ tử chỉ hỏi cửu gia là giúp hay không giúp?”
“Khá lắm Kiều Sở!”, Hạ vương đột nhiên cười lạnh, hỏi lại: “Nàng có nói cho ngươi biết lý do vì sao bổn vương phải giúp nàng không?”
“Cửu gia cơ trí, chủ tử quả thật có nói.”
Hạ vương ngẩn ra, lập tức vò phong thư lại mà cười: “Giúp nàng, bổn vương nhận được cái gì tốt? Nếu lời chủ tử ngươi nói cho ngươi có thể thuyết phục được bổn vương, bổn vương sẽ giúp”
“Chủ tử nói, không đánh không thành bạn, cửu gia là bằng hữu duy nhất của nàng ở Đông Lăng”
“Nàng nói, phần ân tình này của cửu gia không biết bao lâu mới có thể trả, nàng không có năng lực gì, nhưng chỉ cần có một ngày, cửu gia có việc cần nàng giúp, chỉ cần việc đó nằm trong phạm vi năng lực của nàng, nàng nhất định dốc hết toàn lực ra giúp ngài.”
Đem lời Kiều Sở phân phó truyền đạt hết lại, nhưng vẫn không thấy Hạ vương lên tiếng, Mỹ Nhân cười khổ, nghĩ thầm nhiệm vụ lần này chủ tử giao cho đành chịu thất bại rồi.
Mỹ Nhân khẽ ngẩng đầu, lại nhìn thấy Hạ vương không biết từ lúc nào đã đi đến trước bàn, đang cầm bút viết gì đó lên giấy.
Nàng còn đang nghi hoặc, Hạ vương đã gác bút, cầm một ấn trượng trên bàn đóng mạnh lên mặt giấy, sau đó đem tờ giấy gấp lại cẩn thận.
Hắn làm xong hết thảy, nhẹ nhàng xuất một chưởng, Hạ tổng quản đứng bên ngoài đẩy cửa bước vào.
Hạ vương đem phong thư giao cho Hạ tổng quản, trầm giọng phân phó: “Sắp tới canh năm, sáng hôm nay ngươi theo bổn vương tiến cung, khi bổn vương thượng triều, ngươi nghĩ cách đem phong thư này giao cho mẫu thân Trang phi của bổn vương, nói với bà việc bổn vương nhờ trong thư nhất định phải thay bổn vương làm được”
Mỹ Nhân siết chặt nắm tay, chủ tử, sắp đến canh năm rồi.
*****
Tuyết ngừng rơi, hừng đông, phủ thái tử.
Người gác cổng thay ca đi tới cửa, thình lình một trận gió thơm từ đâu đảo qua mũi, lão nhân giật mình, ngẩng đầu thì thấy thái tử phi dẫn theo tôi tớ nha hoàn đang bước nhanh tới.
Vị tứ công chúa Kiều Dung mấy ngày nay đến một trong những biệt viện phủ thái tử du ngoạn giải sầu mới trở về tối qua, giờ cũng đang bước đằng sau thái tử phi.
Kiều Mi mi nhãn lạnh lùng, đẩy mạnh cánh cửa đại môn.
Ngoài cửa có một chiếc xe ngựa đang chuẩn bị khởi hành, giá xe là xa phu của thái tử, ngồi bên cạnh còn có thư đồng của thái tử là Phương Kính.
Phương Kính thấy Kiều Mi, vội nhảy xuống xe hành lễ.
Kiều Mi liếc xe ngựa một cái rồi hỏi: “Ồ, điện hạ không phải là vào triều rồi sao, Phương Kính, người trong xe ngựa này là ai?”
Phương Kính còn đang do dự chưa đáp, người ngồi trong xe đã lên tiếng: “Nhị tỷ, là ta, Kiều