Lúc này, hoàng đế ngồi ở địa vị ngôi cao cười nói: “Đại hôn của Duệ vương tất nhiên cần chuẩn bị nhiều thứ, Chiêu Nam, Tồn Phong, hai người các ngươi là tổng quản nội vụ phải gấp rút lo liệu cho trẫm, nhất định không được để xảy ra bất cứ sai sót gì.”
Tào Chiêu Nam và Mạc Tồn Phong lập tức lĩnh mệnh.
Vương Mãng thấy hoàng đế đối xử với Duệ vương giống như giữa hai người chưa hề có hiềm khích, lại còn tỏ vẻ vui mừng vì đại hôn của Duệ vương khiến lòng hắn nặng trĩu, lại nghe hoàng để nói tiếp: “Án ám sát thái tử, Tông khanh cũng cần phải điều tra thật kỹ càng cho trẫm!”
Tông Phác đang đứng một bên chúc mừng Duệ vương và Lang Tương, hắn là một trong số ít những thần tử chưa từng có ý xem thường Duệ vương, giờ phút này nghe hoàng đế nói, vội hạ thấp người đáp lại.
Hoàng đế gật đầu, khoát khoát tay: “Vậy bãi triều”
Mọi người đều tản ra, hoàng đế cũng theo mọi người rời khỏi, nhưng chúng thần lập tức giật mình sửng sốt, cước bộ đồng loạt dừng lại ở cửa điện.
Chỉ thấy, chính giữa hoa viên bên ngoài đại điện lúc này có vài tên nội thị đang đứng chờ, mà bên cạnh bọn họ chính là một nữ tử diện mạo vô cùng thanh tú.
Nàng dung mạo điềm đạm xinh đẹp, vận y phục màu xanh nhạt, vạt áo tô điểm những sợi lông tơ trắng như tuyết, những sợi lông tơ thuần trắng không chút tạp màu, khiến cho cả người nàng nhìn qua vừa thanh tân lại vừa ngọt ngào.
Lại thêm, ánh mắt nàng ẩn ẩn mang theo một cỗ khí chất thông tuệ, hai tròng mắt sáng ngời như uẩn trong suốt, làm cho càng nhìn nàng càng thấy đẹp, người khác có cảm giác không dám đến gần mà ngắm cho thật kỹ.
Chính là người hôm nay được nhắc đến nhiều nhất ở Kim Loan điện, Lang gia tiểu thư Lang Lâm Linh.
Nàng nhìn thấy mọi người đi ra, liền vội vàng quỳ xuống: “Lâm Linh khấu kiến hoàng thượng vạn kim an khang.”
Hoàng đế cười, khoát tay: “Linh nha đầu mau đứng dậy”
Lang Tương cũng kinh ngạc giống những người khác: “Linh nhi sao con lại đến đây?”
Lâm Linh đỏ mặt, hoàng đế bỗng cười to: “Lang khanh, là trẫm truyền gọi Lâm Linh tới đấy.
Sao, Linh nha đầu, những lời trẫm vừa nói trong đại điện, ngươi đều nghe thấy cả rồi chứ?”
Sắc mặt Lâm Linh càng thêm đỏ ửng, ngượng ngùng gật đầu, hoàng đế cười ha hả, chúng thần thấy thế cũng cười rộ lên phụ họa.
Lang Lâm Linh cắn môi, trốn ra sau lưng Lang Tương, ngượng ngùng trộm nhìn Duệ vương một cái, thấy Duệ vương cũng đang thản nhiên nhìn lại, ánh mắt thâm thúy xẹt qua tay nàng, nàng cúi đầu nhìn bàn tay mình lạnh đến mức đỏ bừng.
Nàng vội vàng xuất môn nên không kịp mang theo áo choàng, khẽ cười khổ, bất chợt trên vai ấm áp.
Nàng sửng sốt ngẩng đầu, nhìn Duệ vương chẳng biết từ lúc nào đã đi tới, đang đứng bên cạnh nàng, đem áo choàng của mình choàng lên người nàng.
Duệ vương căn bản đang cùng Hạ vương, Trữ vương đứng chung một chỗ, là ở bên phải hoàng đế; còn Lang Lâm Linh vốn đứng bên cạnh tổ phụ, là ở bên trái hoàng đế.
Hắn bước qua thay Lang Lâm Linh phủ thêm áo cừu tử, sau đó bước nhanh trở lại vị trí ban đầu.
Một lát sau, tiếng cười xung quanh lại vang lên càng lúc càng lớn, Lang Tương khẽ gật đầu, hoàng đế cũng yêu mến hài lòng gật đầu với phía Duệ vương.
Hạ vương lạnh lùng cười, đuôi mắt Duệ vương khẽ lướt qua vị huynh đệ, lại giống như không nhìn thấy gì.
Ánh mắt thái tử lay động, thừa dịp quay người đi về cửa phía tây đại điện, thình lình nghe có giọng nói từ cửa trước viện ngoài đại điện truyền đến: “Thái tử điện hạ, xin dừng bước!”
Mọi người vốn đang dần tản ra, nghe tiếng có tiếng nói vang lên đột ngột thì đều khựng lại, nhìn thấy có một nữ tử đang từ cửa viện bước vào.
Thiếu nữ này ăn mặc phi thường rực rỡ, trông rất đẹp đẽ, nhưng trong trí nhớ của mọi người nàng không phải một người có dung mạo xinh đẹp như thế, trong ấn tượng của bọn họ nàng rất bình thường và nàng chính là nha hoàn của Duệ vương trắc phi Kiều Sở.
Nhưng sao nàng ta vào đây được? Chẳng lẽ phủ thái tử