Phàn Như Tố cả kinh, thầm kêu một tiếng không tốt, là do chính mình nhất thời khinh địch.
Nhưng nói đến nữ tử này, lúc trước ở Duệ vương phủ hắn đã gặp qua một lần, hắn lúc này đã nhận ra nàng.
Hắn sớm biết nàng thân thủ mẫn tuệ nhạy bén, nhưng lại không nghĩ được võ công của nàng dũng mãnh như thế.
Hắn vận công thoát khỏi trường tiên, Mỹ Nhân cũng không có ý muốn giữ hắn, roi vung một cái lập tức quay trở về thắt lưng, thản nhiên nói: “Ta là phụng mệnh thái tử mà đến.”
Phàn Như Tố ngẩn ra, nhìn về phía thái tử, thái tử sắc mặt cực lạnh nhưng lại gật đầu, rồi nói với hoàng đế: “Phụ hoàng, quý phủ có chút việc nhỏ, nhi thần cần trở về xử lý một chút”
Hoàng đế nhướng mày nhưng không hỏi thêm, chỉ bảo hắn: “Đi đi”
Thái tử nắm chặt trong tay giấy viết thư.
Đúng vậy, hắn hiện tại nên trở về “xử lý” tốt một chút, Kiều Sở, ngươi được lắm!
Trữ vương lúc này lại lên tiếng: “Xem ra trong phủ Nhị ca có chuyện phiền phức, ồ……..cả thái tử phi cũng đến nữa ư?”
Thái tử hơi nhíu mày nhìn cửa viện, quả nhiên thấy Kiều Mi và Kiều Dung vừa xuất hiện ở đó.
Kiều Mi nhận thấy trước cửa đại điện có rất nhiều người, nàng thầm giật mình.
Nàng dắt theo Kiều Dung qua gặp hoàng đế, thái tử lại hỏi nàng: “Sao nàng cũng đến?”
Kiều Mi run rẩy nghĩ lại, nàng chạy theo Kiều Sở đến đây, lúc tới cửa hoàng cung thì thấy một nội thị đang đứng chờ, hỏi có phải xa giá của phủ thái tử, Kiều Sở công chúa đang ở đâu?
Nàng còn đang khó hiểu thì nghe hắn nói tiếp là Trang phi nương nương mời Kiều Sở công chúa đến chơi.
Nàng kinh ngạc vô cùng tự hỏi sao Trang phi lại mời Kiều Sở, chẳng lẽ Kiều Sở tiến cung không phải lén lút đi gặp thái tử mà là đi gặp Trang phi?
Sau đó Kiều Sở đi theo nội thi kia, còn nàng chung quy vẫn lo Kiều Sở đến tìm thái tử, cho nên lập tức cùng Phương Kính và Kiều Dung đến Kim Loan điện, lại không ngờ đến nơi thấy Mỹ Nhân nhưng ngược lại không thấy Kiều Sở.
Giờ nàng có vài phần khẳng định là thái tử đã giao lệnh bài cho Kiều Sở, Kiều Sở lại chuyển lệnh bài cho Mỹ Nhân, nếu không, một đường đi qua các viện môn trong hoàng cung đều có các thị vệ canh gác, Mỹ Nhân vốn chỉ là một tỳ nữ cỏn con căn bản không thể đến được điện Kim Loan này.
Còn câu hỏi của thái tử, nàng suy tính một lúc tính viện cớ nói mình và thái tử thành thân đã lâu mà nàng vẫn chưa tiến cung bái kiến các vị nương nương, nên hôm nay dắt theo muội muội đi thăm các vị ấy.
Nàng đang định nói thì nghe được một đạo thanh âm chói tai vang lên: “Trang phi nương nương tới”
Mọi người nghe vậy lại càng khó hiểu, thượng triều vừa kết thúc, mọi người hiện tại vẫn còn ở ngoài Kim Loan điện, không rõ là Trang phi nương nương có việc gì gấp, lại không thể đợi hoàng đế hồi cung mới sai người báo lại?
Ngay cả hoàng đế cũng nhíu mày.
Sau tiếng hô của nội thị, một cẩm thúy nữ tử cùng một đám nội thị cung nhân nhanh chóng tiến vào.
Nàng dáng người yểu điệu thướt tha, mắt phượng mày ngài, lông mày đuôi mắt lại hàm sân mang uy, quanh thân đều là một đoạn phong tư ý nhị.
Nàng chính là mẫu thân của Hạ vương, năm nay đã gần bốn mươi, nhưng bộ dáng lại giống như một tuyệt sắc nữ tử tuổi chỉ mới đôi mươi, khó trách nàng được hoàng đế sủng ái cực kỳ, còn phong nàng làm quý phi.
Mọi người hành lễ với nàng, nàng cũng hành lễ với hoàng đế, hoàng đế nâng nàng dậy rồi hỏi: “Mẫn nhi, sao nàng đến đây?”
Khuê danh của Trang phi là Trang Mẫn.
Trong mắt Hạ vương khẽ xao động, đến lượt Duệ vương nhàn nhạt nhìn hắn một cái.
Phía trước, Trang phi lại đột nhiên nhẹ nhàng quỳ xuống: “Hoàng thượng, thần thiếp có việc muốn thỉnh cầu hoàng thượng”
Hoàng đế lại một lần nữa nâng nàng đứng dậy: “Ái phi cứ nói”
Trang phi khẽ nhìn Duệ vương vẻ mặt như muốn nói cái gì đó lại thôi.
“Mẫn nhi” Hoàng đế hơi nén giọng.
Trang phi thở dài, lúc này mới gượng cười nói: “Hoàng thượng, thần thiếp đem qua nằm mơ một giấc mộng, người nói xem, là mộng ai?”
“Chính là Thường phi tỷ tỷ”
Mọi người căn bản đều kinh ngạc nghe Trang phi nhắc tới huyền mộng, lúc này, nghe nàng nhắc tới vị Thường phi quá cố trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Sắc mặt hoàng đế khẽ biến, trầm mặc một lúc mới