Trên đời này, có rất nhiều thứ chúng ta không thể có được, nhưng giống như nàng đã từng nói với Thượng Quan Kinh Hạo, nhân sinh hậu thế, nàng chỉ hy vọng tình nghĩa chân thành có thể tồn tại, chỉ như thế mà thôi.
Lúc này, Tứ Đại thấp giọng hỏi: “Chủ tử, người nếu đã quyết định rời khỏi phủ thái tử, vì sao không tìm Duệ vương nhờ hỗ trợ? Người không phải muốn gả cho hắn sao? Người nọ đối đãi với chủ tử vô cùng tốt, chắc chắn sẽ nhận lời giúp người mà?”
Kiều Sở khẽ thở một hơi dài.
Đúng vậy, kỳ thật không nhất định phải tiến cung, chỉ cần có thể rời khỏi phủ thái tử thì tới bất cứ đâu cũng được.
Nàng có thể nhờ Duệ vương giúp nàng, nhưng nếu hắn lại một lần nữa tiến cung thỉnh cầu hoàng đế, cho nàng rời khỏi phủ thái tử, tất sẽ lần nữa chọc giận đến hoàng đế.
Còn đối với Hạ vương lại đơn giản hơn rất nhiều.
Thái tử, Hiền, Hạ, Trữ vương trong lúc đó, căn bản là ngầm đấu tranh gay gắt không ngừng, cho nên không có ai sợ phải đắc tội ai, chỉ cần trước mặt hoàng đế không huynh đệ thương tàn là được.
Nàng thấp giọng giải thích cho Tứ Đại nghe.
Tứ Đại nghe vậy, hoảng sợ: “Thì ra là thế.
Nhưng giờ thái tử nhất định sẽ không giúp chúng ta nữa, chuyện phu nhân phải làm sao bây giờ?”
Mỹ Nhân lạnh lùng đánh gảy: “Ngươi cho là thái tử thật sự sẽ giúp chủ tử chúng ta? Nếu hắn yêu chủ tử, có thể nào lại đồng ý giao chủ tử vào tay nam nhân khác? Chuyện giúp phu nhân còn phải xuất binh động đao mới có thể xử lý được, nếu hắn đã không yêu, ngươi nghĩ hắn sẽ chịu hao tâm tổn trí lớn như vậy mà giúp chúng ta?”
Kiều Sở cười, xoay người vỗ vỗ bả vai Mỹ Nhân.
Chuyện của Mịch La, nàng quả thật không ngu ngốc đến mức nghĩ rằng Thượng Quan Kinh Hạo sẽ giúp nàng.
Tứ Đại ném cái khăn trong tay đi, đặt mông ngồi xuống đất, khuôn mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm: “Vậy phải làm sao bây giờ? Lần trước chủ tử tính kế trên người Duệ vương, hắn nhất định sẽ nghĩ chủ tử với thái tử có gì mờ ám, sao chịu giúp chúng ta nữa?”
Kiều Sở nắm chặt cây chổi, đúng vậy, Thượng Quan Kinh Hồng thật sự sẽ tin nàng và thái tử thật sự không có gì sao? Hôm nay chuyện nàng ở Kim Loan điện từ chối đề nghị của thái tử, người biết bất quá chỉ có nàng cùng Thượng Quan Kinh Hạo mà thôi.
Cho nên nàng chỉ có thể đánh cược một ván.
Thánh chỉ đã ban hạ, không thể sửa đổi; chuyện mẫu thân cùng tộc của bà cũng không thể không giúp.
Nàng đã tham gia đại hội tuyển phi, là phi tử của hắn, hậu quả nàng đã gây ra thì để nàng gánh vác.
Mịch La mặc dù không phải mẹ đẻ chân chính của nàng, nhưng bao nhiêu năm cùng nhau sớm tối, trước kia nàng không nhận được sự yêu thương của cha mẹ, hiện tại gặp Mịch La nàng đã nhận được rồi, cho nên nàng sớm đã coi Mịch La là mẹ đẻ của mình, Mịch La là trách nhiệm của nàng, nàng đương nhiên không thể trốn tránh.
Thay đổi sinh mệnh của thái tử, mượn việc đó thay đổi sinh mệnh của Tần Ca trong thế giới hiện đại; gả cho Duệ vương làm vợ, thật lòng đối xử tốt với hắn, đổi lại là hắn giúp nàng cứu Mịch La.
Hai cái này chính là con đường mà nàng mà phải đi trong thế giới hiện tại.
Hành trình nàng đã trải qua khi ở phủ thái tử, từng chút từng chút một bị chôn sâu tận đáy lòng, chỉ có sự khát khao đẹp đẽ ở sâu bên trong đại mạc mà chỉ có những khi đi ngủ nàng mới lặng lẽ lấy ra ngẫm lại toàn bộ đều tiêu tan.
Tình yêu, nàng đã không còn nghĩ đến nữa, không dám khao khát nữa.
Có điều, cái khó giải quyết chính là, trên tế văn Đông lăng mộ có ghi thời gian Đông Lăng vương băng hà, nhưng nàng thật không biết khi nào thì hắn đăng cơ, tâm bệnh của nàng liệu có thể vượt qua được mùa hoa trong năm.
Chỉ sợ nàng không thể không lựa chọn phương pháp thứ hai để phá