Hắn mím môi cười lạnh, thoáng nhìn Hạ vương.
Nàng cùng Cửu đệ của hắn dường như có qua lại thân mật, nàng hẳn là đã nói cho Thượng Quan Kinh Thông biết giao dịch giữa hai người rồi có đúng không? Phải cũng thế, mà không phải cũng thế, vốn huynh đệ mấy người bọn họ, ai cũng hiểu được, không ai phục ai, cho nên ai cũng không cần đâm sau lưng ai, chủ yếu mỗi người chỉ cần trước mặt phụ hoàng diễn cho thật tốt vở kịch huynh thuận đệ kính là được! Chỉ có điều, Kiều Sở, ngươi hiện tại có thể tránh vào cung, cô tạm thời không thể động vào ngươi, nhưng cô nhất định sẽ không bỏ qua ngươi.
Bên kia, Lang Lâm Linh từ trong đám người bước ra, hạ thấp người nói: “Hoàng thượng, Trang phi nương nương, hoàng thượng vừa tứ hôn Lâm Linh, Lâm Linh giờ cũng là con dâu của Thường phi nương nương.
Lâm Linh thiết nghĩ cũng nên qua đó bái tế Thường phi nương nương, nếu không thật khó có thể an tâm”
Tim Kiều Sở thót một cái, ánh mắt vốn đang dán lên người Duệ vương chậm rãi chuyển sang Lang Lâm Linh, tứ hôn sao?
Lang Lâm Linh dường như cảm nhận được cái nhìn chăm chú của nàng, quay người nhìn nàng nhẹ mỉm cười một cái.
Trên người Lâm Linh khoác một chiếc áo choàng màu xám, Kiều Sở ngẩn ra, đó chính là cáo choàng của Thượng Quan Kinh Hồng.
Nhớ tới ngày đó, lúc nàng còn ở Duệ vương phủ, Mạc công công tới tuyên chỉ, lệnh cho nàng tới phủ thái tử.
Sau lại, nàng và hắn hai người trong lòng đều là vội vã, hắn vội vã tiến cung, còn nàng vội vã đến phủ thái tử, đi gặp người nọ.
Vội vã tới mức hắn nói nàng chờ hắn một lát, nàng đã khẩn cấp lên xe ngựa, xe ngựa cũng lập tức khởi hành.
Lúc xe ngựa đã chạy đi được một quãng, nàng nhìn thấy hắn cầm áo choàng đuổi theo phía sau, hắn chạy theo một đoạn rồi đứng lại, giữa trời phong tuyết im lặng nhìn xe ngựa của nàng càng lúc càng xa.
Trang phi lúc này cũng ngẩn ra, Hạ vương cười nói: “Mẫu phi tới trễ nên không biết, phụ hoàng vừa rồi đã tứ hôn Bát ca với Lang tiểu thư, tấn phong Lang tiểu thư làm Duệ phương nguyên phi”
Trang phi rủ mi mắt, nhưng lập tức liền cười nói: “Kia thật đúng là đại hỉ…”
Tứ Đại Mỹ Nhân đi theo Kiều Sở, lúc này đứng sau lưng nàng cùng nhau trao đổi cái ánh mắt, lặng lẽ nhìn về phía chủ tử của mình.
Kiều Sở đột nhiên có chút mờ mịt.
Ánh mắt tựa như đang xem kịch vui từ bốn phía dán lên người nàng mang đến cái cảm giác khó chịu rằng nàng là kẻ thua cuộc, khiến lòng nàng trở nên mờ mịt.
Trong ánh mắt Thượng Quan Kinh Hồng lại không hề có nàng.
Hắn nhìn Hạ vương và Trang phi nương nương một cái, sau đó ngưng hướng Lang Lâm Linh đang quỳ trên mặt đất, ánh mắt đó ấm áp ôn nhu điềm tĩnh, tựa như ngày đó khi hắn băng bó vết thương cho nàng, cũng đã từng nhìn nàng như vậy.
Nàng đột nhiên nghĩ, nếu, thật sự là nếu, nếu hắn thật sự từng thích nàng.
Có phải là ngày đó nàng đắc ý vênh váo như vậy rời khỏi Duệ vương phủ, lúc gặp chuyện còn không tim không phổi đẩy hết sự nguy hiểm dồn vào hắn, cũng là đẩy hắn ra xa khỏi nàng?
Nàng hoảng hốt, lại nghe hoàng đế nói: làm khó Linh nha đầu hiếu tâm này, ngươi mau cùng Trang phi qua đó một chuyến đi.
Lát sau, đám đông di chuyển, nàng ở trong đám đông đi sát bên người hắn.
Nàng thấp giọng hỏi, thương thế của ngươi có khá lên chút nào không.
Hắn tựa hồ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, sau đó liền không nói thêm gì nữa, đều tự ly tán trong đám người.
*****
Đêm, hoàng cung, Sơ Vân cung.
Kiều Sở đem đèn cung đình đặt vào bấc cạnh cửa, sau đó cầm lấy cái chổi trong tay Tứ Đại, đi đến một góc trong sảnh bắt đầu quét bụi.
Tứ Đại Mỹ Nhân cũng thức thời, tự mình đi đến những góc khác, cũng bắt đầu quét dọn theo nàng.
Ánh sáng nhợt nhạt phát ra từ cây đèn, nhưng vẫn chiếu rõ trong phòng một đống hỗn độn, nơi nơi đều là tơ nhện.
Đây là nơi ở trước kia của mẫu thân Duệ vương, chính là Thường phi nương nương.
Ở trước cửa vẫn còn sót lại chút tro bụi tiền giấy cuộn theo gió, là do ban ngày, Trang phi đã đưa nàng cùng Lang Lâm Linh tới nơi này bái tế.
Lúc nội thị mở cửa, lại không có một ai tiến vào bên trong, chỉ đứng ngoài cửa làm chút nghi thức hiến tế đơn giản.
Bởi vì, chuyện bái tế chỉ là cái cớ để nàng có thể được vào cung, cho nên trước đó nghi thức cũng chỉ