“Tiểu thư, vì sao không để nô tỳ tiến đến giáo huấn nàng vài câu?” Vừa bước qua dãy hành lang gấp khúc, Hương Nhi khẽ dậm chân hỏi.
Lang Lâm Linh cười khẽ hỏi lại: “Vì sao phải giáo huấn nàng?”
Hương Nhi cắn răng nói: “Đêm hôm qua, nàng ta chẳng qua là mượn chuyện của tỳ nữ mà câu dẫn Bát gia”
“Câu dẫn sao,” Lang Lâm Linh cau mày, “Thật không thể nói như thế, gia đã thú nàng làm phi, viên phòng cùng nàng chỉ là chuyện sớm hay muộn.”
“Tuy là như thế, nhưng Bát gia tối hôm qua liền cùng nàng……….Cũng không đợi tới ngày sau mới cùng nàng viên phòng, Bát gia có thể nào lại lạm tình như thế!”
Lang Lâm Linh đưa mắt nhìn vẻ mặt đầy sung huyết của tiểu nha đầu, lại cúi đầu nhìn móng tay chính mình vừa mới tô lên màu sơn phượng tiên, thản nhiên nói: “Hạ vương hiểu rõ thông phòng nha đầu, cùng phong nguyệt ca kĩ thường xuyên lui tới; Trữ vương thú một nguyên phi hai sườn phi; biểu ca ta cùng thái tử trước khi thú phi, bên trong phủ đều có người phụ trách thay hai người dâng mỹ nữ thị tẩm.
Càng miễn bàn đàn ông bọn họ đến nơi phong nguyệt uống rượu mua vui.
Người trong hoàng thất, có mấy ai là sạch sẽ?”
“Gia trước kia không đặt chân đến nơi phong nguyệt, trước khi thú phi trong phủ cũng chỉ có Bích Thủy là một cái thông phòng nha đầu, thật sự không coi là nhiều.
Trong đám huynh đệ của hắn, hắn không được coi là người xem trọng ham muốn dục vọng.”
Huống hồ, cho dù Kiều Sở không đến tìm hắn, hắn tối hôm qua nhất định cũng sẽ đến phòng Kiều Sở.
Hoàng đế vẫn cho rằng hắn muốn làm theo di mệnh của mẫu thân cho nên mới thu nạp Kiều Sở.
Đó là sau khi thi đấu tuyển phi bắt đầu, nàng mang liên đan tới cho hắn, hỏi hắn vì sao lại chọn Kiều Sở làm phi, hắn đã nói cho nàng biết.
Nàng nghĩ, đoạn năm tháng nhiều năm trước kia, Mịch La đại phi cùng Kiều Sở đã khiến cho hắn nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ, khi Thường phi vẫn còn sống, bọn họ lúc đó từng rất vô ưu vô lự.
Nàng hy vọng hắn đối với Kiều Sở là lợi dụng nhiều hơn là trách nhiệm cùng bảo hộ, nhưng dường như, với hắn mà nói, cái thứ hai mới là chủ yếu.
Nàng không hy vọng như vậy.
Cho dù hắn không yêu Kiều Sở, nhưng nàng không hy vọng hắn đối với Kiều Sở có quá nhiều dụng tâm.
Viên phòng, thị tẩm đều thôi đi, nàng có thể không bận tâm, nhưng tâm hắn, nàng nhất định phải có! Cho dù về sau nữ nhân của hắn có nhiều hơn nữa, nhưng nàng muốn trong tim hắn cũng chỉ có một người.
Nàng phải trở thành người kia________
Hương Nhi vẫn thấp giọng oán giận: “Bát gia thú tiểu thư, ít nhiều chẳng qua chỉ là coi trọng thế lực của Lang gia chúng ta mà thôi, nô tỳ vẫn là nghĩ tiểu thư không đáng phải……….”
“Đủ rồi!” Nàng lạnh giọng đánh gảy lời Hương Nhi.
Nàng nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Ngươi căn bản không hiểu, không phải Lang gia chúng ta giúp hắn, mà là chỉ có hắn mới có thể bảo trụ Lang gia.”
Hương Nhi giật mình không nhẹ, vẻ mặt nghi hoặc.
Nàng than nhỏ một tiếng: “Đi mau, tới gặp biểu ca của ta, hắn chờ đợi lâu chắc cũng nóng nảy, chuyện này đó về sau có cơ hội ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Ra khỏi phủ.
Nhìn thấy lão Thiết đang canh giữ bên cạnh xe ngựa, lòng nàng liền có chút ngọt ngào.
Cùng với Phương thúc, Cảnh Bình, Cảnh Thanh, Bích Thủy giống nhau, lão Thiết này là nô bộc trung thành nhất trong nhà mẹ đẻ mẫu thân Thường phi của hắn.
Trong đó, lão Thiết đối với hắn lại càng trọng yếu, một thân võ công của hắn cũng là do nam nhân diện mạo xấu xí này dạy cho.
Thời điểm hắn vừa mới trở về phòng, nàng liền nói cho hắn biết Hiền vương đã phái người đến mời hai người bọn họ tới phủ.
Hắn nói nàng hãy đi trước, hắn sẽ phái lão Thiết đưa nàng đi, còn hắn sau khi chữa trị cho tỳ nữ của Kiều Sở xong sẽ lập tức qua đó.
Ở bên trong xe ngựa, nàng từ từ nhớ lại tình cảnh ngày đó lần đầu gặp hắn, là trong ngày lễ hội đèn lồng năm nàng mười sáu tuổi.
Nàng kỳ thật rất ít xuất môn, nhưng từ nhỏ đã mắc chứng bệnh mỗi một năm lại phát tác vài lần, năm đó nàng nghe theo lời tổ phụ khuyên bảo, cùng tỷ muội trong nhà xuất môn dự hội Nguyên Tiêu xem cảnh vui mừng náo nhiệt.
Thời điểm xem bắn đăng mê ở giữa chợ, nàng gặp được hắn.
Nàng vốn phải giúp tiểu muội bắt lấy phần thưởng một chiếc đèn lồng, dưới ánh đèn pháo nổ sáng lạn khắp Triêu Ca, nàng đem tài nghệ ra trấn áp toàn trường, chỉ duy nhất thua dưới tay hắn, hắn lại thản nhiên đem chiếc đèn lồng kia tặng lại cho tiểu muội của nàng.
Lúc hắn rời đi, nàng không tự chủ được gọi hắn lại.
Trong lúc nói chuyện, nàng mới biết được hắn chính là vị Duệ vương quái gở trong tin đồn, nàng và hắn trước kia ở trong cung từng gặp qua một lần.
Nghe nói Duệ vương tài trí tầm thường? Nàng lúc này nở nụ cười, kia tuyệt đối không phải hắn!
Nàng nửa đùa giỡn hỏi hắn, ngươi có nghĩ là Lang gia ta sẽ nói giúp ngươi lúc thượng triều không?
Hắn thản nhiên nhìn nàng một lát, mỉm cười, sau đó cáo từ rời đi.
Nàng nhất thời giật mình đứng tại chỗ, lại gọi hắn lại.
Hắn xoay người trở lại, nhẹ giọng nói, Lang tiểu thư, xin đừng dùng ánh mắt bố thí cùng thương hại nhìn ta như vậy, ta không cần sự hỗ trợ của ngươi, cần được giúp chính là Lang gia của ngươi.
Nàng nghe vậy cả kinh, nàng hiểu được hắn nói gì.
Tổ phụ cùng phụ thân vốn không nghĩ nhiều tới vấn đề này, nhưng nàng lại rất lưu tâm.
Biểu ca Hiền vương mới là người không bằng thái tử, nàng tổng cảm giác được biểu ca