Trong lòng nàng tê rần, bước nhanh vào phòng Tứ Đại, xa xa sau lưng nghe được hắn dặn dò người chuẩn bị xe ngựa tới Hiền vương phủ.
Tứ Đại vẫn còn đang ngủ, Mỹ Nhân ngồi bên mép giường trông chừng, nhìn thấy nàng đến lập tức đứng bật dậy, khẩn trương hỏi: “Chủ tử, tối hôm qua người có bị sao không, nam nhân kia có khi dễ người hay không?”
Trên mặt Kiều Sở nóng lên, nhẹ giọng nói: “Không có”
Mỹ Nhân lại nhìn chằm chằm Kiều Sở một hồi, xem nàng không giống như đang bị thương, mới hơi hơi thả tâm, nói: “Ta lúc đó vốn thiếu chút nữa là thoát thân, nhưng sau lão Thiết kia lại xuất hiện, ta đánh không lại hắn, bị hắn điểm huyệt ngủ, ném tới nơi này.
Mới vừa rồi nam nhân kia tới đây khám và chữa trị cho Tứ Đại, mới thay ta giải huyệt.
Ta vốn định đi tìm người, nhưng Phương quản gia lại nói người vẫn còn đang ngủ.”
Kiều Sở hơi hơi gật đầu, muốn đổi đề tài, liền hỏi tình hình của Tứ Đại.
Mỹ Nhân nói Tứ Đại đã tốt lên nhiều.
Kiều Sở cũng ngồi xuống một bên, chỉ chờ đợi Tứ Đại tỉnh lại, trong lòng lại âm thầm tính toán chuyện của Mịch La.
Đột nhiên một tiếng kêu vang lên bên ngoài cửa sổ, lập tức có cái gì mổ vào song sa.
Hai người đồng thời nhìn nhau, Mỹ Nhân tiến tới mở cửa sổ.
Một con hắc điểu kêu lên một tiếng nhỏ, liền bay vào phòng.
Bắc địa có rất nhiều hắc điểu, loại điểu này truyền tin rất mau lẹ, hơn nữa còn có thể dựa theo mùi hương trên người.
Kiều Sở hít sâu một hơi, đây chắc chắn là tin tức của Kiều Hàm.
Ngày đó, sau khi nàng tiến cung, Kiều Hàm hôm sau cũng tiến cung báo cho nàng một tin, nói rằng tộc của Mịch La cùng tộc khác bắt đầu có giao tranh.
Trận lần trước bọn họ đã thua, hiện tại hai phe đều tự mình điều chỉnh, đánh giá sắp tới lại bắt đầu giao chiến lần nữa.
Nàng lo lắng Mịch La gặp chuyện không may, cho nên thỉnh Kiều Hàm trước tiên trở về quan sát tình hình, một khi tình hình trở nên nguy cấp, vạn bất đắc dĩ phải nhờ tới Dương Liệt hỗ trợ cứu Mịch La ra ngoài.
Kiều Hàm đã đáp ứng với nàng.
Bởi vì tình huống nguy cấp, cho nên Kiều Hàm còn chưa kịp tham dự đại hôn của nàng đã cùng Dương Liệt gấp rút trở về.
Hiện tại____Kiều Sở vội vàng mở thư tín, chỉ thấy trên đó viết: Mịch La mất tích, nghi bị người Kiều tộc bắt đi, nghĩ cách cứu trợ.
Mỹ Nhân cả kinh: “Chủ tử, là lãnh chủ đem phu nhân mang về Bắc địa sao?”
Kiều Sở gắng trấn áp cơn hoảng loạn trong đáy lòng, nghĩ một chút mới nói: “Không phải hắn.
Nếu là hắn, đại tỷ sẽ nói là ‘mang đi’, không nói một chữ ‘bắt’ như vậy.
Ta đoán là do Phượng Thanh đại phi hoặc Kiều Mi làm.”
Nàng hơi trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: “Là Kiều Mi”
“Nhưng nàng ta vì sao phải làm thế?”
“Đại phi đối với phụ thân ta tổng vẫn có vài phần cố kỵ, cho nên tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ động vào nương thân của ta, nếu muốn động thủ, đã sớm động thủ.
Nhưng Kiều Mi thì khác, tâm của nàng vẫn còn kiêng kị đối với bí mật ở văn lâu, hơn nữa ta sau lại vào ở phủ thái tử.”
“Nàng là muốn dùng phu nhân để ép buộc chủ tử giữ kín bí mật năm đó sao?”, Mỹ Nhân cười lạnh, “Đáng tiếc, nàng tính toán sai lầm rồi, thái tử đã biết chuyện.
Chủ tử, người cứ nói cho nàng biết, sự tình đã đến nước này, nàng ta cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể thả phu nhân ra.”
Kiều Sở huýt sáo nơi miệng, con hắc điểu đang bay lượn xung quanh phòng liền đậu lên tay nàng, nàng khẽ vuốt cánh của nó, suy nghĩ một hồi, khóe môi dương lên.
Mỹ Nhân nhìn thấy bộ dáng đó của nàng, ngược lại trở nên nóng nảy: “Chủ tử, người đừng dọa nô tỳ.”
Kiều Sở lắc đầu nói: “Thái tử đã biết bí mật đó, nhưng hắn tất sẽ không nói cho Kiều Mi biết, về phần ta, ta cũng tuyệt không nói cho nàng.”
Mỹ Nhân kinh ngạc: “Vậy phu nhân phải làm sao bây giờ?”
“Suy nghĩ của ngươi là đúng, nếu ta đem chuyện này nói cho Kiều Mi, nàng cũng chỉ có thể thả nương thân của ta ra mà thôi, dù sao chuyện đã đến nước này rồi; nhưng là, nương thân hiện tại ở trong tay nàng lại là an toàn nhất, nàng muốn dùng tính mạng nương thân uy hiếp ta, cho nên tuyệt đối sẽ