Hạ nãi nãi làm việc luôn nhanh chóng.
Sáng sớm hôm sau, khi Hạ Thanh Tây đang học nhảy trong phòng tập, liền bị Trương Vũ Phàm thần thần bí bí gọi ra cửa.
Nàng lắc lắc cổ tay, nhận ra có thể là do cuộc điện thoại ngày hôm qua, thở hổn hển nói: “Tri Vi, tớ ra ngoài xem một chút, các cậu tập trước đi.”
“Ừm.” Trác Tri Vi đáp.
Khi ra ngoài, quả thực là Đồng Đạo.
“Có chuyện gì vậy? Đạo diễn.”
Đồng Đạo mang vẻ mặt ôn hòa cười nói với Hạ Thanh Tây: "Chúng ta vừa đi vừa nói.”
“Hả?” Hạ Thanh Tây ngẩn người, sau đó phản ứng lại, cười nói: “Được.”
“Tiểu Hạ a.
Sau này cô có yêu cầu gì liền trực tiếp nói với chúng ta là được, không cần khách khí như vậy".
Hôm qua Đồng Đạo nhận được cuộc gọi kia cũng rất khó hiểu.
Hạ Thanh Tây nói đánh đạo sư liền đánh đạo sư, nói cướp điện thoại liền cướp điện thoại, làm sao đột nhiên lại khách khí như vậy?
Lần trước, nói đổi đạo sư liền đổi, chuyện ăn cơm nhỏ nhặt này, khẳng định liền thỏa đáng cho nàng.
"Sau này tối muộn căn tin cũng đều mở, cô xem có được hay không?."
Hạ Thanh Tây cũng không khách khí với hắn: "Không cần, tôi muốn ăn trong phòng ngủ, phòng ngủ của chúng ta có đầy đủ đồ dùng nhà bếp, không cần phiền phức như vậy."
"Được!" Đạo diễn thoải mái đồng ý: “Tôi sẽ trang bị cho cô một tủ lạnh lớn trong phòng A, mỗi tuần tiếp tế một lần.”
“Cảm ơn đạo diễn.” Hạ Thanh Tây nói cảm ơn, mặt mày bất giác vui sướng, cuối cùng cũng không cần phải đòi mì của Trương Tiểu Ngữ a!
Nàng do dự một chút: "Vậy...!đạo diễn còn có việc gì không? Không có việc gì thì tôi trở lại tập luyện..."
"Đương nhiên là có! Hơn nữa còn là chuyện tốt, một lúc nữa tập luyện cũng không muộn.
Ai nha, người này cô cũng biết."
Hạ Thanh Tây: "???"
Chẳng lẽ...!Hạ Đông Triệt đến đây gặp nàng sao? Hay là Hạ Thanh Chu? Ông nội? Bà nội?
Hôm qua nàng tự mình phá vỡ kế hoạch của tổ chương trình, lúc này nàng thật sự không nghĩ ra được cái gì tốt.
Hạ Thanh Tây bán tín bán nghi đi theo đạo diễn vào phòng họp, trong phòng họp còn có mấy người khác, trên bàn có một đống giấy của nam nhân ở giữa không biết là gì.
Nam nhân đứng bên cửa sổ quay lưng về phía Hạ Thanh Tây, tay đút túi, mặc một bộ âu phục màu xám, dáng người thẳng tắp, khí chất bất phàm.
Hạ Thanh Tây nhíu mày: “Anh là?”
Nghe vậy, nam nhân chậm rãi xoay người lại, cong môi nói: “Hạ tiểu thư, cô quên tôi rồi.”
“Hàn Đặc Trợ?” Hạ Thanh Tây kinh ngạc kêu lên, Hàn Đặc Trợ là trợ lý đặc biệt của Hạ Đông Triệt, năng lực làm việc tốt, tính tình cũng không tệ, đi theo Hạ thị cũng được ăn sung mặc sướng, giao tình mười năm cũng coi như là người quen.
“Ba tôi tìm tôi có việc sao?”
Hàn Đặc Trợ bước đến bàn, đẩy tập giấy cho Hạ Thanh Tây: “Hạ tiểu thư, mời xem một chút.”
Hạ Thanh Tây nghi hoặc liếc nhìn Hàn Đặc Trợ, lập tức đọc lướt qua, đáy mặt liền hiện ra tia kinh ngạc.
“Chết tiệt.” Hạ Thanh Tây không nhịn được: “Ba tôi đây là điên rồi sao?”
Hạ Thanh Tây đặt mấy tờ giấy xuống, đập vào mắt bảy ký tự.
——Chuyển nhượng quyền sở hữu nhà ở.
...!
“Chuyện này quá hoang đường rồi.” Hạ Thanh Tây lẩm bẩm nói.
Cho đến tận trưa, Hạ Thanh Tây vẫn còn mơ hồ, giống như đang mơ.
Nếu nàng nhớ không lầm, hôm qua nàng chỉ nói đùa là “thừa kế tòa nhà này”, kết quả là hôm nay liền thực sự thuộc về nàng?
...!
Tủ lạnh và nguyên liệu cũng được đặt đúng chỗ.
Buổi tối, khi Đào Kính Hàn bước vào phòng liền nhìn thấy một chiếc tủ lạnh lớn, nàng ngạc nhiên mở miệng thành chữ O.
Sau khi xem xét từng tầng, phát hiện có rau củ thịt không thiếu thứ gì.
“Thanh Tây, hiệu quả công việc này cũng quá cao đi.” Đào Kính Hàn vỗ vai Hạ Thanh Tây, trêu chọc nói: “Nhân dân tệ làm tốt lắm.”
Hạ Thanh Tây liếc nàng một cái, ánh mắt mang theo chút uy hiếp.
Đào Kính Hàn lập tức nói: “Cùng nhân dân tệ tham gia chương trình này là tốt nhất.”
Đào Kính Hàn hỏi thêm: “Thế nào Thanh Tây, muốn ăn chút gì không? Nô tài đây sẽ làm cho cậu.”
Lúc này Hạ Thanh Tây mới gật đầu hài lòng, liếc nhìn qua tủ lạnh: “ Ăn đơn giản một chút, làm...súp cà chua với trứng đi!”
“Được!”
“Nhớ thêm tinh bột, tớ muốn ăn đậm một chút.” Hạ Thanh Tây nói thêm.
"Vâng~"
Sau một lúc lâu, Đào Kính Hàn nghiêng đầu, cuối cùng nhận ra có cái gì không đúng.
Động tác trên tay dừng lại, hét lên:
"Hạ Thanh Tây! Không có tớ, cậu đủ tiền trả cơm sao!"
Hạ Thanh Tây thấy vậy vội vàng chuồn ra khỏi phòng bếp, cùng Trác Tri Vi bốn mắt nhìn nhau, nàng rụt cổ lại, nghịch ngợm le lưỡi, ngoài miệng bày ra khẩu hình: “Tên nô tài ngu ngốc.”
Trác Tri Vi mím môi, khóe môi ba phần mang theo ý cười.
Một lúc sau, có mùi thơm từ phòng bếp truyền ra, bụng rỗng của Hạ Thanh Tây rõ ràng kêu lên.
Đào Kính Hàn nhanh chóng lấy ra một bát canh, đặt lên bàn, cấp tốc sờ lên tai.
Thấy Hạ Thanh Tây khinh thường nhìn cái bát khổng lồ, liền trở lại phòng bếp lấy hai cái bát nhỏ.
Hạ Thanh Tây ngượng ngùng cười với nàng, vừa định cầm lấy thì đã thấy Đào Kính Hàn lùi về sau, nhướng mày hỏi: “Ai là nô tài?”
“Tớ, tớ.” Hạ Thanh Tây nói: “Là tớ được chưa?”
Đào Kính Hàn "Hừ" một tiếng, đưa bát cho Hạ Thanh Tây, nói: “Súp đậm mà cậu muốn đây."
Hạ Thanh Tây không khách khí, bắt đầu uống.
Sau khi uống no nê, Hạ Thanh Tây lau miệng, nhớ lại chính sự, kéo Trác Tri Vi đứng ở chỗ trống trong phòng khách, nói:
"Kính Hàn, cậu giúp chúng ta nhìn một chút, đoạn vũ đạo này hai chúng ta nhảy không tốt lắm.”
“Được, nhảy đi.” Đào Kính Hàn ngồi bắt chéo chân, lấy tăm ghim một miếng dưa hấu, hai má phồng lên, giống như một công tử cổ đại đang xem nghệ.
Nhưng ai bảo hai người có việc cầu người, chỉ có thể nhịn mà liếc mắt nhìn nhau, nhảy theo tiếng nhạc.
Tay Hạ Thanh Tây lướt qua vòng eo của Trác Tri Vi, lưu luyến ở bụng, sau đó lướt đến bên khác của Trác Tri Vi, Trác Tri Vi hơi quay đầu lại, động tác phối hợp như nước chảy mây trôi.
Đây là điệu nhảy song ca, là vị trí