Sắc mặt Trác Tri Vi không thay đổi, thậm chí không thể nhìn thấy cơn đau nhỏ nhất, giống như đây chỉ là chuyện bình thường:
"Nhảy làm sao không có bị thương, từ năm bốn tuổi tớ đã bắt đầu học nhảy cổ điển, thương thế còn nghiêm trọng hơn cái này nữa, tớ cũng sớm quen rồi."
Hạ Thanh Tây cũng hiểu sự thật này.
Lúc trước lần đầu nàng học Sanda, nhảy hip hop và chơi parkour, nàng cũng khiến toàn thân xanh tím.
Nhưng dù nói vậy, Hạ Thanh Tây vẫn rất áy náy, tuổi thật của nàng rõ ràng là hơn Trác Tri Vi tám tuổi, nhưng Trác Tri Vi lại phải chịu đựng đau đớn này.
Nàng đặt hộp thuốc xuống đất, thở dài: "Xin lỗi, là lỗi của tớ, tớ có chút....!nóng vội."
Trác Tri Vi nghe vậy liền ngẩn người, sau đó thở dài nói: "Nói ngốc cái gì vậy."
Khoé môi cô cong lên, ánh mắt nhu hòa sâu thẳm, xoa xoa đầu Hạ Thanh Tây: “Đội trưởng là hai chúng ta, việc luyện tập cũng do hai chúng ta quyết định.”
Hạ Thanh Tây mím mím môi, cũng không bị an ủi, vẻ mặt rất tự trách, nàng ngồi xổm trước mặt Trác Tri Vi, làm động tác muốn cởi giày cô.
“Cậu làm gì vậy?” Trác Tri Vi cả kinh, ôm chân giống như đối mặt với đại địch.
“Xem cậu bị thương ở đâu a.”
Nàng cũng không biết bản thân mình làm sao, chỉ cần đối mặt với cô gái xinh đẹp này, điểm mấu chốt của nàng giống như không tồn tại nữa.
Đã từng hối hận và nghĩ muốn đối tốt với cô, giống như là nước biển gió thổi không lọt vây quanh nàng.
Rõ ràng nàng là người rất xấu tính.
Sau khi nàng vào đại học, sống trong khuôn viên trường, nàng đã từng lộ lòng bàn chân của mình ra ngoài vì giường nàng ở tầng trên luôn vượt qua rào chắn, đánh nhau ầm ĩ với những người khác, sau đó chuyển ra khỏi ký túc xá...!
Nhưng hiện tại nàng lại khăng khăng muốn nhìn thấy vết thương của Trác Tri Vi...!
Thực sự, không hợp lý.
“Tớ sẽ tự mình làm!”
Hạ Thanh Tây tiếp tục kiên trì: “Để tớ xem một chút a~” Hạ Thanh Tây còn dùng ngữ khí làm nũng nói.
Nhưng Trác Tri Vi không hề bị lay động: "Không không không, tớ sẽ tự làm, cảm ơn."
Thấy Trác Tri Vi kiên trì như vậy, Hạ Thanh Tây cũng hết cách rồi, nàng ngồi bên cạnh Trác Tri Vi, bất đắc dĩ nói: “Vậy cậu tự làm đi.”
Sau đó nàng lại lầm bầm: “Xem một chút cũng không mất miếng thịt nào." Ngoại trừ Phương Huyên Dao, lần đầu tiên nàng muốn đối tốt với một người như vậy, nhưng mà bị cự tuyệt.
“Được.” Trác Tri Vi nhìn bộ dạng của nàng, không khỏi vừa bôi thuốc vừa an ủi: “Tớ chẳng qua là cảm thấy như vậy sẽ mạo phạm cậu.”
“Mạo phạm cái gì! Chúng ta là bằng hữu!” Hạ Thanh Tây cao giọng phản bác.
"Đúng vậy, cậu cũng nói chúng ta là bằng hữu, cậu không phải là trợ lý hay bác sĩ của tớ, nên cậu không có nghĩa vụ phải làm việc này cho tớ.
Cậu là bằng hữu của tớ, là người hỗ trợ lẫn nhau cùng đồng cam cộng khổ.
Chúng ta vừa mới nhảy xong, trên chân tớ đổ rất nhiều mồ hôi, còn lẫn cả mủ và máu, thực sự rất bẩn.
Tớ không muốn cậu làm chuyện như vậy..."
"Hơn nữa, nếu chân cậu cũng bị thương, cậu sẽ nguyện ý để tớ bôi thuốc cho cậu sao?”
Hạ Thanh Tây không khỏi im lặng, cúi đầu xuống một lúc, phải thừa nhận những gì Trác Tri Vi nói là đúng.
Suy bụng ta ra bụng người, nếu là nàng, nàng cũng sẽ không muốn làm phiền bằng hữu của mình làm chuyện như vậy, càng không muốn để lộ mặt chật vật của mình trước mặt bằng hữu, giống như lúc bị chụp ảnh lỏa thể trên giường, cùng Trác Tri Vi tai tiếng ngập trời, nàng hận không thể trốn ở một nơi không ai biết đến mình...!
Trác Tri Vi quay lưng lại với nàng, cẩn thận bôi thuốc cho mình, quấn một lớp băng gạc thật dày, đứng dậy đi được lúc đầu cảm thấy là có thể, xỏ giày vào nhưng không phải là không khắc phục được.
Cô mang tất vào, cởi một chiếc giày khác, đang định khởi động lại bị Hạ Thanh Tây kéo lại, cô xoay người lại liền đối mặt với đôi mắt lo lắng cùng trách cứ: “Cậu làm gì vậy?"
”Nóng..
làm nóng người."
Hạ Thanh Tây cau mày: "Làm nóng người kiểu gì, cậu như vậy còn định tiếp tục sao?"
"Không phải chúng ta đã nhất trí rồi sao? Không có gì quá mức cả."
Tóc Hạ Thanh Tây vẫn ướt đẫm, mồ hôi vẫn chưa tiêu tán, đồng tử nhấp nháy, tim mạc danh đau đớn một hồi, nàng chỉ vào chân của Trác Tri Vi: "Dù nói vậy, nhưng..."
“Không nhưng nhị gì cả.” Trác Tri Vi nói: “Thanh Tây, cậu phải biết, hiện tại chúng ta đang tham gia một cuộc thi tài năng, nơi chúng ta đang cạnh tranh để tồn tại, người mạnh nhất sẽ được ở lại.”
“Chỉ còn mấy ngày nữa là biểu diễn, có khó khăn cũng phải khắc phục...!Tuy lần này chúng ta là đối thủ, nhưng tớ nghĩ quan trọng hơn đây là giai đoạn hợp tác đầu tiên giữa hai chúng ta.
Tớ không muốn chúng ta thua người khác, cậu nghĩ xem?"
Không thể không nói, Trác Tri Vi vẫn có cách tốt để dỗ dành Hạ Thanh Tây, câu "Tớ nghĩ quan trọng hơn" dỗ Hạ Thanh Tây đến mở cờ trong bụng.
Nàng chớp chớp mắt, mạc danh có chút ngượng ngùng, vành tai đỏ bừng.
Nhưng Hạ Thanh Tây này làm sao có thể chỉ có hai ba câu liền bị thuyết phục a?
“Vậy… còn chân cậu?”
“Được rồi, đừng tùy hứng, tới biết cậu là vì muốn tốt cho tớ.” Trác Tri Vi kéo Hạ Thanh Tây khỏi chỗ ngồi, hành động lôi lôi kéo kéo giống như cô đang làm nũng: ”Như vậy đi, chúng ta nhảy lại một lần, xem cậu có thể tìm ra biện pháp giải quyết không, sau đó chiều nay tớ sớm nghỉ ngơi, cậu hướng dẫn năm người bọn họ, được không?"
Trác Tri Vi cố ý dùng ngữ khí mềm mại, âm cuối nhẹ nhàng kéo dài, đôi mắt xinh đẹp mở to, nhuốm màu sắc thái không rành thế sự, câu đến trái tim của Hạ Thanh Tây run lên.
Quen biết nhau được gần một tháng, Trác Tri Vi biết người trước mắt chính là một chòm sao sư tử điển hình.
Hạ Thanh Tây bị sắc đẹp làm cho choáng ngợp, tỉnh táo của nàng trong nháy mắt tan thành mây khói, trong đầu nàng chỉ có một tiếng gà hét, có thể, đều được, cậu nói đúng!
Sau