Chờ hai ngày Phương Huyên Dao cũng không có động tĩnh gì, ngày nào Hạ Thanh Tây cũng đều oanh tạc trên WeChat, người kia như bốc hơi khỏi nhân gian, không có hồi âm.
Sau khi gọi điện nhiều lần, cư nhiên phát hiện ra mình bị kéo vào danh sách đen?
Hạ Thanh Tây mang đầu đầy dấu chấm hỏi gọi cho Hạ Thanh Chu.
“Là, là Tiểu Tây phải không?” Thanh âm trầm ổn của nam nhân chứa đầy kinh hỉ, giống như có mấy đĩa bánh từ trên trời rơi xuống khiến đầu óc hắn choáng váng.
Hạ Thanh Tây sờ sờ mũi, trong lòng đột nhiên hiện lên một chút chua xót: "...Vâng."
"Có việc muốn nhờ ca ca...!hỗ trợ sao?"
Hạ Thanh Tây nhìn ra ngoài cửa sổ, rũ mi, nhẹ nhàng nói: “Có việc.”
Im lặng một hồi, cổ họng nàng như bị cái gì chặn lại, môi răng ép ra một âm tiết: “Ca.”
Hạ Thanh Chu ở đầu dây bên kia đột nhiên trợn to hai mắt, trong đầu một mảnh hỗn loạn, tim đập cực kỳ nhanh, thời gian giống như bất động.
Hạ Thanh Tây vẫn có thể nghe thấy tiếng hô hấp gấp gáp của người bên kia, không biết qua bao lâu mới trở lại bình tĩnh.
Hạ Thanh Chu khắc chế kinh hỉ to lớn trong lòng, yết hầu khẽ động: “Nói đi, Tiểu Tây."
"Gần đây Phương Huyên Dao… đang làm gì?”
“Huyên Dao? Gần đây em ấy xin nghỉ phép, nói là có việc, có chuyện gì sao?"
"Chị ấy không trả lời điện thoại của em."
"Có lẽ là em ấy về Mỹ." Hạ Thanh Chu trấn an nói: "Không sao đâu, Tiểu Tây, đừng lo lắng a."
Hạ Thanh Tây biết Hạ Thanh Chu đã hiểu lầm, mím mím môi, cong mày hỏi hắn: “Nếu em nói Phương Huyên Dao muốn hại em, anh có tin không?”
“Huyên Dao muốn hại em?” Hạ Thanh Chu không thể tin được.
Hạ Thanh Tây không trả lời, trái lại hỏi, "Ca, cái chết của cha mẹ Phương Huyên Dao cùng Phương thị phá sản có liên quan đến nhà chúng ta không?"
Kỳ thực trước kia nàng không tin, nếu cha nàng thực sự vô tình vô nghĩa như vậy, phỏng chừng đứa con gái không nghe lời như nàng đã sớm bị ném ra nước ngoài, như vậy nàng sẽ ở yên.
Nhưng sau này thì...!không thể xác định được.
Thương trường như chiến trường, cả ngày nàng ở nhà nghe ông nội nói đại bá ở Phương gia kém cỏi, còn Phương thị thì sắp phá sản.
Hạ thị đi lên ăn miếng trả miếng là điều dễ hiểu.
Một từ "Ca" cùng "nhà chúng ta" làm Hạ Thanh Chu lâng lâng, cảm thấy thế giới này không quá chân thực.
“Ca?”
“A!” Hạ Thanh Chu hoàn hồn, nhớ lại câu hỏi của nàng, cau mày: “Sao em lại hỏi vậy?”
“Ai nha, anh liền nói cho em biết đi, có liên quan hay không, đừng có nói sai sự thật, nếu không thì..." Hạ Thanh Tây mạnh miệng, nghiêm nghị nói, "Em sẽ không gọi anh là ca ca nữa." Cổ nàng lặng lẽ đỏ lên.
Hạ Thanh Chu bị dáng dấp của nàng làm cho mềm mại, đột nhiên như trở lại mười ba, mười bốn tuổi.
Lúc đó Hạ Thanh Tây cũng như vậy, kiêu ngạo mà đáng yêu.
Hắn sắp xếp lại suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy có phải có người huyên thuyên trước mặt Hạ Thanh Tây hay không, trong lòng có chút lo lắng: "Ai nói với em những chuyện vô căn cứ này!"
"Cái chết của cha mẹ em ấy không liên quan gì đến chúng ta cả.
Cha mẹ em ấy đã chết rồi, nhà chúng ta có thể được lợi ích gì? Lúc đó ông nội muốn nhận em ấy vào nhà nuôi nấng, nhưng không phải là không tin tưởng đại bá nhà em ấy sao?"
"Lại không muốn xâm chiếm tài sản của em ấy."
"Lúc em ấy mới đến Ngự Đỉnh, ông nội còn cố ý nhờ ca chiếu cố em ấy."
"Trái lại là lão đại của Phương gia! Kỳ thực ca cũng không rõ ràng lắm, khi đó ca mới khoảng chừng mười tuổi, nhưng loáng thoáng nhớ ông nội vớ ba có nói có thể có liên quan đến lão đại của Phương gia."
"Đối với Phương gia, bản thân lão đại Phương gia là một tên ngu ngốc, Phương thị nằm trong tay hắn, phá sản không phải là điều khó tránh khỏi sao?"
"Mặc dù trên đường quả thực có Hạ gia tham dự." Hạ Thanh Chu sờ sờ mũi: "Ví dụ như, ca giao bằng chứng việc trốn thuế của hắn mấy năm nay, cũng coi như là trấn an Phương bá phụ cùng Phương bá mẫu ở trên trời."
Hạ Thanh Tây mí mắt giật giật, chuyện bá phụ của Phương Huyên Dao làm ở kiếp trước không phải cũng được tính vào Hạ gia sao?
“Nhưng nguyên nhân phá sản căn bản không phải ở chúng ta.
Hơn nữa, nhìn Huyên Dao rất thông minh lý lẽ, gần đây cũng rất chăm chỉ làm việc.”
Hạ Thanh Tây vừa nghĩ đến liền cảm thấy đau đầu, hiện tại bên nào cũng cho mình là đúng, nàng hoàn toàn không rõ những việc này, chỉ cảm thấy đầu óc như hồ dán vậy.
May mà nhà nàng không cần nàng động não, uể oải xoa xoa thái dương, nói: "Dù sao cũng phải để ý đến chị ấy một chút."
"Ý em là..." Hạ Thanh Chu cau mày, nhớ lại những gì Hạ Thanh Tây đã nói trước đó, cũng có chút do dự.
Nếu người khác nói với hắn những chuyện này, hắn có thể không tin.
Nhưng Hạ Thanh Tây là người luôn răm rắp nghe theo Phương Huyên Dao, hắn liền tin.
Hắn im lặng một hồi, nói: “Được rồi, ca hiểu rồi.” Ngữ khí có chút trịnh trọng.
Suy nghĩ xong lại nói thêm một câu: "Tiểu Tây, em không cần quan tâm đến những chuyện này, ca với ba sẽ xử lý tốt, em chỉ cần cao hứng, vạn sự có chúng ta.”
“Còn việc gì nữa không? Tiểu Tây, có ca ở đây."
Hạ Thanh Tây nghe Hạ Thanh Chu tự xưng ca ca giống như nghiện, không biết nói gì, sờ sờ chóp mũi: "Không có."
"Vậy ca treo."
"Ừm."
"Aiz!" Hạ Thanh Tây đột nhiên muốn nói chuyện hôn sự của nàng với Phương Huyên Dao, nhưng bên kia đã cúp máy.
Nàng định thần nhìn điện thoại một lúc, nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy vẫn là nói sau đi.
Có lẽ Phương Huyên Dao đã nghĩ thông đi?
...!
Năm ngày nhanh chóng trôi qua, Hạ Thanh Tây nhận được lịch trình liền không thể tiếp tục hao tổn.
Cùng trợ lý, vệ sĩ và Trác Tri Vi đến Vân Thư Entertainment.
Hai người đến sau cùng.
Đào Kính Hàn tiến đến vỗ vào vai Hạ Thanh Tây, muốn đến vỗ Trác Tri Vi nhưng khi người kia nhìn liền không dám.
Đôi mắt lạnh lẽo...!Ân? Đào Kính Hàn nhìn Trác Tri Vi thật kỹ, không khỏi do dự, giống như...!trông có chút khác.
Người từng có khí chất tránh xa người vạn dặm như tiêu tan hơn phân nửa, bây giờ chỉ còn dư lại vẻ trầm tĩnh.
Nàng không khỏi kỳ quái nhìn Hạ Thanh Tây, nhưng ánh mắt của nàng lập tức bị cách ăn mặc của người kia chú ý, nhìn lên nhìn xuống, có chút ghét bỏ.
“Sao cậu lại ăn mặc như vậy?”
Hôm nay Hạ Thanh Tây mặc một chiếc áo len rộng màu cam, áo sơ mi thiếu đường viền, trước đó còn được Lâm Phàm tán thưởng, nói là phù hợp với màu da.
Hạ Thanh Tây có chút kỳ quái, nhìn xuống bản thân, eo đẹp chân đẹp, da dẻ trắng trẻo, hết sức hài lòng.
Cảm thấy không có vấn đề gì, nàng nghi hoặc nhìn Đào Kính Hàn.
Đào Kính Hàn giải thích: “Nhìn qua tưởng quả cam.”
Hạ Thanh Tây im lặng một lúc: “…Trước kia người nào mặc đồ lót màu cam đi lòng vòng trong phòng hả?”
Đào Kính Hàn: “!!!”
“Chuyện này có thể tùy tiện nói ra ngoài sao?”
Hạ Thanh Tây kỳ quái nhìn nàng: “Không phải xung quanh đều là người của mình sao?”
Đào Kính Hàn liếm liếm môi, ngạo kiều hừ một tiếng rồi rời đi.
Hạ Thanh Tây ở phía sau nhỏ giọng lầm bầm: “Có heo mới kêu hừ.”
Dương Bái dẫn bảy cô gái vào một nơi trông giống như lớp học, các nhiếp ảnh gia đã vào vị trí, cả nhóm bắt đầu từ nơi này.
"Tôi giải thích cho các bạn quy tắc của của chúng ta lần này."
Đoàn quay phim vẫn là người quen cũ của Hạ Thanh Tây, Đồng Đạo, đang đứng trước bục giảng, hai tay chắp sau lưng giống như lão sư.
Hạ Thanh Tây nhíu mày, quy tắc?
Từ khi nàng xuất đạo, mọi thứ đã đi khỏi quỹ đạo mà nàng biết, nàng chưa từng tham gia vào Wonders, cũng chưa từng xem qua, chỉ biết giật giật tai nhỏ nghiêm túc lắng nghe.
"Chúng ta sẽ có một chuyến đi bảy ngày đến Vương quốc Anh.
Tất cả tài chính được gói gọn trong phong bì này, do đội trưởng, cũng chính là vị trí C Đào Kính Hàn kiểm soát.
Đây là tất cả số tiền bảy người có thể chi tiêu cho bảy ngày, cho nên nhớ tiết kiệm một chút.”
Lúc này, Hạ Thanh Tây cảm thấy vẫn có thể chấp nhận được, nhưng nàng sẽ tự mình trợ cấp một chút.
Hơn nữa hôm qua Trì Uyên mới trở về Vương quốc Anh, cũng có thể tìm cô xin hỗ trợ.
Sau đó liền nghe Đồng Đạo tung ra quả bom kinh thiên cuối cùng:
“Trong tiết mục cần lấy đi điện thoại cùng ví tiền của các bạn, cho nên giao lên đây đi.”
“Cái gì?”
Tất cả xôn xao.
Đồng Đạo hất cằm ra hiệu với cameraman bên cạnh: “Động thủ đi!”
Lúc này mới mấy ngày đã bẻ cờ của mình rồi!
Hạ Thanh Tây trừng hai mắt, ngón tay vô thức ấn vào túi quần, cực kỳ cảnh giác.
“Đừng tới đây!”
Hạ Thanh Tây kéo Trác Tri Vi ra phía sau, vừa lùi lại vừa uy hiếp:
“Đừng tới đây, tôi nói cho các người biết! Ai tiến lên một bước đánh gãy răng cửa sẽ không chịu trách nhiệm!”
Trác Tri Vi phía sau không khỏi cong môi, trong mắt có thủy quang dập dờn,