Người mình yêu ra ngoài gặp người yêu cũ, Trác Tri Vi đương nhiên không có tâm tình ăn cơm, cô mệt mỏi nấu một bát mì, vừa định ăn thì nghe thấy tiếng mở khóa cửa.
Trên mặt cô không khỏi hiện lên chút mừng rỡ.
“Tri Vi!” Người kia kinh ngạc nhìn Trác Tri Vi, đổi dép xong liền bước nhanh đến chỗ cô, dùng ngón tay thon dài giật lấy bát mì kia.
Nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia tự trách: “Sao lại ăn mì?”
Trác Tri Vi hơi mím môi, cố nén nội tâm chua xót cùng ủy khuất, thành thật trả lời: “Không có tâm tình.”
"Sao vậy?" Hạ Thanh Tây lo lắng hỏi.
Suy nghĩ một chút, ánh mắt nàng vô thức sáng lên: “Cậu lo lắng cho tớ sao?”
Không chờ Trác Tri Vi trả lời, liền nói: "Cậu yên tâm, tớ cố ý kêu Minh Duệ đi cùng a, còn để Chiếu Niên đợi lệnh, hoàn toàn chu toàn, lại không phải hẹn đơn phương.”
Nghe cô nói như coi người yêu cũ là hồng thủy mãnh thú, tâm tình Trác Tri Vi tốt hơn rất nhiều, đáy mắt lóe lên tình ý trong nháy mắt biến mất, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Tớ biết.”
Thanh âm lãnh đạm cực kỳ mềm mại, còn mang theo tràn đầy tin tưởng, loại tin tưởng đó khiến Hạ Thanh Tây thỏa mãn, nhìn Trác Tri Vi cúi đầu ngoan ngoãn liền cong mắt.
Cố Minh Duệ đứng bên cửa nhìn thấy hai người bọn họ đang ngược cẩu độc thân, hắn sờ sờ chóp mũi, hắng giọng một tiếng.
Hai người cùng một bộ dáng kinh ngạc nhìn sang.
Lại đem hắn bỏ sang một bên.
Cố Minh Duệ lặng lẽ oán thầm.
“À, đúng rồi.” Hạ Thanh Tây chợt nhận ra: “Hôm nay nhờ có Minh Duệ, cho nên tớ mời cậu ấy vào ngồi một chút.”
“Đây là cơm tớ mang về cho cậu, nhân lúc còn nóng mau ăn đi.”
Cố Minh Duệ tự xử chuyển động: “Kỳ thực, ở đây cũng khá tốt.”
Hạ Thanh Tây gật đầu: “Đúng vậy.” Có chút mất tập trung.
Vừa rồi không thuận lợi vẫn là ảnh hưởng đến nàng.
Cố Minh Duệ không khỏi lo lắng nhìn nàng: “Tiếp theo cậu định làm gì.”
Hạ Thanh Tây trộm nhìn Trác Tri Vi, kéo Cố Minh Duệ đẩy vào phòng ngủ chính rồi cẩn thận đóng cửa lại.
Cả người lập tức u sầu ngã xuống giường, vò tóc hết lần này đến lần khác.
“Tớ cũng không biết nữa, hiện tại tâm rất loạn.”
Nhất là khi phát hiện ra… có lẽ ly hôn còn khó hơn nàng nghĩ.
Loại hoang mang đó tràn ngập toàn thân nàng.
Chị ấy đến cùng là muốn làm cái gì?
Hạ Thanh Tây không biết.
Dù thế nào cũng sẽ không phải hoàn toàn tỉnh ngộ thích chính mình.
“Nhân sinh thật khó lường a!” Nàng đột nhiên hét lên.
Bỗng nhiên ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào Cố Minh Duệ.
Cố Minh Duệ là người đáng tin cậy nhất trong bọn họ! Còn có tiền!
Cố Minh Duệ bị nhìn như vậy liền cả người sợ hãi, lùi lại một bước: "Cậu muốn làm gì? Tớ bán nghệ không bán thân."
Hạ Thanh Tây lườm hắn một cái, thanh âm tràn đầy ghét bỏ: "Tớ có thể coi trọng cậu như vậy sao? Còn không bằng Húc Húc a.”
“Thân kiều thể nhuyễn?" Cố Minh Duệ thăm dò hỏi.
Nghe vậy, Hạ Thanh Tây đột nhiên định thần: “Sao, cậu từng thử rồi?”
“Cút!”
“Ai nha Duệ Ca! Làm ơn đi.” Hạ Thanh Tây rầm rì, đầy bụng tức giận, “Cậu giúp tớ nghĩ biện pháp đi.”
Có việc thì gọi Duệ ca, không có việc thì gọi Minh Duệ.
Cố Minh Duệ cũng đã quen, đảo mắt khinh thường.
“Tớ có thể làm gì?” Cố Minh Duệ xua xua tay: “Ai bảo cậu lĩnh chứng với cô ta mà không thương lượng với bọn này?”
“Tớ nhất thời bị váng đầu, lúc đó tớ yêu thích chị ấy như thế nào cũng không phải cậu không biết.
Lúc chị ấy đề nghị, tớ cao hứng như trúng được 5 triệu...!Không, trúng năm triệu tớ tuyệt đối không có cao hứng!"
“Sau đó liền kết hôn.” Hạ Thanh Tây vô tội nói.
"Ahhhhhhhhhhhh!" Hạ Thanh Tây lung tung vò vò tóc, buồn bực nói: "Quên đi! Không phải chị ấy muốn gây dựng lại Phương thị sao? Tớ có tiền! Đều đưa cho chị ấy! Nếu không đủ tớ sẽ vay tiền đưa cho chị ấy!"
"Thiên kim khó mua tự do của tớ!"
Cố Minh Duệ một mặt vui mừng: "Sớm nên như vậy.
Chúng ta phải làm người trung thực, nghiêm túc nói chuyện yêu đương."
Hạ Thanh Tây không nghe ra nghĩa bóng, kỳ quái liếc nhìn hắn: “Tớ không nghiêm túc nói chuyện yêu đương khi nào đâu.”
Cố Minh Duệ nhún nhún vai, người nào đó nguyện ý lừa gạt chính mình, hắn cũng không ngăn cản.
“Được rồi.” Cố Minh Duệ mở cửa: “Tây Tây, cậu tự cân nhắc đi, sau này tớ sẽ chuyển toàn bộ vốn lưu động có thể sử dụng cho cậu, nếu cậu cần gì thì tới tìm tớ, tớ đi trước.”
Hạ Thanh Tây lại ngã trên giường, yếu ớt: “Đi đi, đi đi.”
“Đại ân không lời nào cảm ơn hết được, sau này tỷ tỷ đây sẽ cho phép cậu đầu tư vào phim của tớ.”
Tỷ tỷ.
Cố Minh Duệ liếc nàng một cái, vừa rồi còn gọi Duệ ca a.
Hơn nữa, hắn đầu tư vào phim của nàng, sao nghe có vẻ như hắn đang chiếm tiện nghi vậy?
Cố Minh Duệ không thèm để ý đến nàng, đi ra ngoài liền nhìn thấy Trác Tri Vi: “Tri Vi, tớ đi đây.”
“Được, tạm biệt.”
Trong phòng chỉ còn lại hai người Trác Tri Vi và Hạ Thanh Tây.
Không khí dần dần trở nên yên tĩnh, Hạ Thanh Tây mê man chìm vào giấc ngủ.
Ngủ dậy đã là năm giờ chiều.
Rèm cửa được kéo chặt chẽ, Hạ Thanh Tây nhìn ra cửa, không khỏi lộ ra mấy phần ý cười.
Nàng lười biếng vươn vai, bước ra khỏi phòng.
Cái mà Trác Chí Vĩ nhìn thấy là cảnh tượng như vậy, tiểu sư tử mang đôi mắt buồn ngủ rất ngoan ngoãn, con ngươi trong suốt như nai tơ bị lạc, lộ ra vòng eo nhỏ gầy trắng nõn nhưng nhìn qua tràn đầy mạnh mẽ.
Ở ba tháng khiến cơ bụng của Hạ Thanh Tây càng thêm rõ ràng, nhìn qua trông rất đẹp.
Xương quai xanh nhỏ gợi cảm mang đến cảm giác rung động, đôi mắt như biển sâu càng thêm thâm trầm, trên mặt Trác Tri Vi không nhìn ra, nhưng khi xoay người, vành tai lặng lẽ đỏ lên.
“Cậu dậy rồi.” Thanh âm đặc biệt lãnh đạm.
Hạ Thanh Tây nhất thời không hiểu, "A" một tiếng.
Trác Tri Vi mím môi: “Có muốn ăn gì không?”
Hạ Thanh Tây còn đang mê man, chưa kịp trả lời đã nghe cô gái kia do dự hồi lâu rồi gọi: “Tây Tây.”
Tây Tây...!
Trong nháy mắt, trong đầu giống như có pháo hoa.
Hạ Thanh Tây liền tỉnh táo.
Nhưng nàng còn bối rối hơn, nhịp tim nhanh đến mức muốn lao ra khỏi cổ họng.
Trì độn chớp chớp mắt, từ trong cổ họng phun ra một âm: “Ăn.”
Trác Tri Vi lặng lẽ mím môi, bất giác liếc sang một bên rồi thầm cười.
Ngồi vào bàn ăn, Trác Tri Vi thức thời không hỏi hôm nay đã xảy ra chuyện gì, cô xấu hổ đến mức đầu óc trống rỗng.
Từ lâu cô đã muốn gọi Hạ Thanh Tây như vậy, lần đầu tiên cô nghe danh xưng này là từ Phương Huyên Dao.
Phản ứng của đối phương không tệ, giống như tiến gần tới mục tiêu hơn một bước.
Nhưng tên ngốc nào đó giống như không nhìn thấy giai nhân đang xấu hổ.
“Sao tự nhiên lại gọi tớ như vậy?” Tên ngốc cười cười: “Tớ ngại chết mất."
Trong nháy mắt, nhịp tim như ngừng lại.
Một lúc lâu sau, Trác Tri Vi mới miễn cưỡng khôi phục như thường, nặn ra mấy chữ: "Không được sao?"
“Không có.” lúc này Hạ Thanh Tây nhận ra mình đã nói cái gì ngu ngốc: “Cậu muốn gọi gì cũng được.”
Trác Tri Vi cụp mắt, dừng đũa: “Tớ thấy bạn cậu đều gọi cậu như vậy.”
Cho nên, đây là ghen? Giống như nàng lúc mới quen biết Cố Minh Duệ, Sài Húc liền nhảy dựng lên.
Trác Tri Vi vốn luôn lãnh đạm nguyên lai cũng sẽ có lúc kể vặt như vậy.
Hạ Thanh Tây chớp chớp mắt, khóe môi hiện lên ý cười: “Vậy thì tớ cũng nên đổi xưng hô a.”
Trác Tri Vi mím môi, gật gật đầu, “Ừm.”
“Vi Vi?” Hạ Thanh Tây thăm dò một câu.
Trong nháy mắt, tim Trác Tri Vi đập như trống, ngước mắt lên, tựa hồ không khỏi nghĩ đến bối rối của đối phương, trong mắt hiện lên ý cười: “Không phải nên gọi tỷ tỷ sao?”
Hạ Thanh Tậy im lặng, trên mặt đột nhiên đỏ bừng, tức giận.
Nàng năm nay đã gần ba mươi, không ngờ lại được trọng sinh một lần, cư nhiên để Trác Tri Vi chiếm tiện nghi.
Nhưng đối phương quả thực là lớn tuổi hơn nàng, nàng đang dần quên sự thật mình được trọng sinh lần nữa, giống như nàng đã thực sự trở lại mười chín tuổi.
Do dự một lúc, thực sự chân thành gọi: “Tỷ tỷ.”
"Tỷ tỷ" của tiểu sư