Nhóm thực hiện chương trình đã thuê trước một ngôi nhà cho Wonders, nhưng tiền thuê nhà được khấu trừ vào quỹ.
Đó là một biệt thự nhỏ hai tầng với tổng số bốn phòng ngủ đôi và một phòng giường lớn, lần này liền phạm vào thế khó.
Bảy người đã sống với nhau từ trước nên tự nhiên không có gì phải xấu hổ, hơn nữa ở đất khách quê người càng hi vọng có người bầu bạn, ngược lại không muốn ở một mình.
Rất cô đơn.
Còn có chút đáng sợ.
Tổ chương trình đưa ra phương án giải quyết là bốc thăm.
Đây là cách công bằng nhất, cũng làm cho người thấp thỏm nhất.
Môi Trác Tri Vi mím lại thành một đường, ngón tay buông thõng bên cạnh bất giác run lên.
Kỳ thực, cô cảm thấy một mình một phòng cũng có khả năng.
Nếu cô không chung phòng ngủ với Hạ Thanh Tây, vậy thì cô thà một mình một phòng.
Nhưng, nếu cô ở một mình, còn Hạ Thanh Tây thì sao?
Sẽ có một người khác ngủ cùng giường với Hạ Thanh Tây.
Thay thế cô.
Hạ Thanh Tây ở bên cạnh thấy cô có gì đó không đúng, kéo ống tay áo cô, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Vừa hỏi, Hạ Thanh Tây đã biết mình hỏi một câu ngớ ngẩn, liền có chút ảo não.
Mím mím môi.
Mặc dù có chút tự luyến nhưng nàng vẫn hỏi: "Muốn ở cùng với tớ sao?"
Trác Tri Vi nhấc mắt mắt nhìn nàng, khẽ gật đầu, trên mặt lộ ra chút mất mát.
Hám sắc làm lu mờ ý nghĩ.
Tiểu sư tử bị vẻ đẹp tuyệt trần mê hoặc, vỗ vỗ ngực: "Giao cho tớ!"
Những lời đe dọa uy hiếp trước đó đều là hiệu quả của tiết mục, Hạ Thanh Tây vẫn chừa cho Đồng Đạo kia một chút mặt mũi, đi tới vị trí tổ đạo diễn.
Tiến đến bên cạnh Đồng Đạo, cười nói: "Đồng thúc, cháu có thể đi cửa sau được không?"
Không có việc gọi đạo diễn Đồng, có việc gọi Đồng thúc, đây là quy tắc nhất quán của Hạ Thanh Tây.
Đạo diễn Đồng nhìn nàng một cái, sau đó mặt không biến sắc nháy mắt với cameraman.
Camera man nhận được tín hiệu, bắt đầu quay phim.
"Làm sao? Cháu muốn sống với ai."
Hạ Thanh Tây mím môi cười xấu hổ: "Với Vi Vi."
Hạ Thanh Tây tận dụng mọi thời cơ, xoa xoa lòng bàn tay: "Đồng thúc biết đấy, chúng ta cùng phòng ngủ ở , ở chung khá hòa hợp, chú cân nhắc một chút đi?"
Trên mặt Đồng Đạo không có biểu hiện ra, nhưng trong lòng lại điên cuồng thả pháo hoa, vừa vặn lo lắng không có tư liệu, Hạ Thanh Tây liền đưa tới cửa.
CP Thanh Vi là CP xu hướng chung ngày nay, chiếm giữ ba vị trí đầu ở siêu thoại thật lâu không xuống.
Đặc biệt là khi Hạ Thanh Tây và Trác Tri Vi đến trung tâm mua sắm vài ngày trước bị chụp ảnh, việc này trực tiếp chứng thực những tin đồn đã lan truyền giữa các fan CP.
Hai người sống chung!
Đến khi tung clip này lên, không biết hắn sẽ nhận được bao nhiêu bức ảnh chế điên cuồng đây.
Vì tỷ lệ người xem, Đồng Đạo quyết định liều cái mạng già này.
Hắn mỉm cười từ ái: "Ta hiểu rồi, Thanh Tây, cháu trở về chờ tin tức đi."
Hạ Thanh Tây nghi hoặc nhìn đạo diễn, cảm thấy hắn có chút kỳ quái, nhưng cuối cùng niềm vui của nàng đã chiếm thế thượng phong.
Những gì Trác Tri Vi nhìn thấy lần thứ hai chính là hai mắt Hạ Thanh Tây sáng lên.
Tâm mềm lại, cô không khỏi cười khẽ một tiếng, chớp mắt nhìn: "Có chuyện gì tốt sao?"
Đôi mắt Hạ Thanh Tây cong cong, thần thần bí bí nói với cô: "Lát nữa đi rút thăm hai chúng ta chọn đầu tiên, tớ đã nói với đạo diễn rồi...!Đến lúc đó chúng ta đều chọn mảnh giấy mất góc a."
Lúc rút thăm, quả thực có hai cái thăm bị mất góc.
Hạ Thanh Tây cảm thấy thực sự là ẩn sâu công cùng tên, nàng lén lút liếc nhìn Đồng Đạo.
Đồng Đạo...!Đồng Đạo cũng nghĩ như vậy, nhưng lại có chút chột dạ, hi vọng sau khi chương trình được phát sóng, hắn sẽ không bị sa thải.
Đào Kính Hàn rút trúng một người một phòng, thân là đội trưởng, nàng không hề bất mãn, thật ra nếu tổ đạo diễn không nói là bốc thăm thì có lẽ nàng đã xin được ở một mình.
Chỉ là...
Đào Kính Hàn đi đến phòng của Trác Tri Vi và Hạ Thanh Tây, thấy hai người bọn họ đã bắt đầu thu thập giường.
Do dự một chút, nhưng vẫn là tốt bụng hỏi:
"Tri Vi, cậu có quen ngủ với người khác không? Nếu không, chúng ta có thể đổi."
Trác Tri Vi dừng lại, nhàn nhạt nhìn nàng, hình như có chút cảnh giác.
Hạ Thanh Tây tiếp tục dọn giường, nhưng dư quang không thèm nhìn, đây chính là nàng giả thiên tân vạn khổ mới chiếm được.
"...!Không cần," nàng nói.
Trác Tri Vi khẽ chớp mắt, bên tai thoáng qua vết đỏ, tiếp tục cúi đầu giúp dọn giường, cảm thấy mình bây giờ thật đúng là trông gà hóa cuốc.
Bất cứ ai thân cận với Hạ Thanh Tây đều sẽ khơi dậy cảnh giác của cô, ngay cả người bạn chung của bọn họ như Đào Kính Hàn cũng sẽ không bỏ qua.
Cô mím mím môi.
Này có phải là, được voi đòi tiên?
Hay là, được sủng mà kiêu?
Rõ ràng lần đầu tiên cô chủ động đến tìm Hạ Thanh Tây, trong lòng cô chỉ hy vọng đối phương có thể cong môi hoặc nói một lời với mình.
Làm sao...!lại tiến triển đến mức độ hiện tại.
"Vi Vi, vậy hôm nay cậu vẫn ngủ bên trái sao?"
Tiểu sư tử vỗ vỗ giường ngốc ngốc hỏi.
Đào Kính Hàn: "!!!"
"Vẫn?"
Đào Kính Hàn trợn tròn hai mắt, hận không thể cho chính mình mấy phút trước một cái tát, không ngờ nhân gia đã đến mức ngủ chung giường chung gối rồi!
Phi! Là mình dư thừa! Quản việc không đâu đi!
Chả trách vừa rồi nàng cảm thấy ánh mắt của Trác Tri Vi lạnh lẽo.
Không dám ở lại đây nữa.
Đào Kính Hàn ho nhẹ một tiếng: "Vậy tớ đi trước ha, có việc thì lên lầu tìm tớ."
Chạy khỏi hiện trường như một cơn gió.
Hạ Thanh Tây: "???"
"Cậu ấy bị sao vậy?" Nàng không thể tìm ra manh mối.
Trác Tri Vi cười với nàng một cái, không giải thích gì, mặt không biến sắc liếc nhìn vị trí đặt camera, cũng không thành vấn đề.
Trước khi đến, Đồng Đạo đã dặn dò hai người càng thân thiết càng tốt, việc này vừa vặn tạo cớ cho thân thiết của hai người.
Tất cả đều là hint.
Tai của Trác Tri Vi đỏ lên.
Trác Tri Vi có thói quen uống nước vào ban đêm, sau khi sống chung gần bốn tháng, Hạ Thanh Tây có thể biết rõ ràng.
Nàng tốt xấu gì cũng đã từng theo đuổi người khác, hiểu được làm sao chăm sóc một cô gái.
Hạ Thanh Tây từ trong vali lấy ra chiếc ấm điện được lắp đặt đặc biệt, đổ đầy nước, cắm điện, đun sôi, sau đó cẩn thận rót vào phích, cầm lấy một chiếc cốc mang về phòng ngủ.
Đặt nó trên bàn cạnh giường ngủ của Trác Tri Vi.
Tiểu sư tử đối mặt với Trác Tri Vi liền nở nụ cười ngoan ngoãn: "Vi Vi, tớ đun nước sôi rồi, để ở đây, buổi tối cậu có thể trực tiếp uống."
Trác Tri Vi giật mình, yên lặng nhìn nàng, đôi mắt long lanh như nước suối ấm áp.
Cô cong môi nói nhỏ: "Cảm ơn."
Lông tiểu sư tử bù xù, đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm: "Không cần cảm ơn."
Trác Tri Vi không nhịn được, bắt đầu rục rịch.
Cô luôn thích những con